Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 312




Chương 312

Giang Nghĩa gật đầu,’ Được ạ, cháu hiểu rồi. “

Sau khi hai người tách ra, Giang Nghĩa ngay lập tức cho người gọi Lăng Dao đến văn phòng của mình.

Giang Nghĩa nhìn vào mặt Lăng Dao và quả nhiên phát hiện sắc mặt của Lăng Dao không đúng lắm.

Không có tích cực như thường ngày, ngay cả ánh mắt cũng đều né tránh khi đối mắt với người khác, như đang sợ hãi điều gì đó.

Thỉnh thoảng thì còn mất tập trung, không biết đang nghĩ gì trong lòng.

Đúng như Nhậm Chỉ Lan nói, Lăng Dao có vấn đề.

Giang Nghĩa bình tĩnh hỏi: ‘Lăng Dao, diễn xuất của cô hôm nay không được tốt lắm.”

Lăng Dao cúi đầu nói, “Tôi xin lỗi, Giang tổng, là do tôi không hiểu được thực chất của thầy Nhậm đang dạy. Lần sau tôi sẽ cố gắng hơn. “

Giang Nghĩa mỉm cười.

“Có phải cô không lĩnh hội được bản chất, hay là không có ý định để lĩnh hội nó?”

“À? Giang tổng, anh nói vậy là có ý gì?”

Giang Nghĩa thở dài, ‘Lăng Dao, cô không cần giấu diếm nữa, ai cũng có thể thấy được cô có tâm sự, nếu cô không tiện nói với người khác thì nói với tôi đi, cứ giữ trong lòng thì không được đâu.”

“Ưm…”

Lăng Dao cắn môi, do dự hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Thực ra là tôi…tôi… là mẹ tôi bị ốm.”

Lăng Dao cho biết: ‘Gần đây, mẹ tôi bị ốm phải nhập viện, cần một số tiền lớn để trả phí phẫu thuật, trong nhà đã hết tiền, đang bàn bạc xem có nên bán nhà để góp tiền hay không, tôi vì việc này mà rất buồn phiền.”

“Thì ra là thế.”

Giang Nghĩa xé một tờ sec, “Chi phí phẫu thuật bao nhiêu?”

“sáu… tỷ”

Không chút do dự, Giang Nghĩa chấm nét bút viết xuống sáu tỷ vào tờ séc, đưa cho Lăng Dao.

“Cầm lấy: “Cái này… sếp Giang, tôi…”

“Đừng dài dòng, cứ nhận lấy.’ Giang Nghĩa nói, “Tất nhiên, số tiền này không phải đưa không. Cô phải tập trung luyện tập, quay phim, sau này khi kiếm được nhiều tiền thì trả cho tôi. “

“cảm ơn!”

Lăng Dao cúi đầu thật sâu, sau khi liên tục nói cám ơn, câm lây séc rời khói văn phòng .

Giờ nghỉ trưa.

Khi mọi người đang ăn trưa hoặc nghỉ trưa, Lăng Dao lặng lẽ rời công ty một mình.

Cô gọi một chiếc taxi và đến một quán bar gần đó.

Quán bar Lão Dương.

Lăng Dao đeo khẩu trang và đội mũ vì sợ bị nhận ra, sau khi đẩy cửa bước vào, cô thấy một nhóm đông đàn ông đang ngồi uống rượu say sưa.

Cô ấy ghét tình cảnh thế này.

Nhưng bất lực, cô phải đến.

Lăng Dao nhìn quanh, bước vào trong, khi cô đến quầy bar, một bàn tay vươn ra vỗ nhẹ vào vai cô.