Chiến Thần Tu La

Chương 248




Trên đường về nhà, Đinh Nhị Tiến hát to, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đinh Thu Huyền lắc đầu nguầy nguậy, Ba ruột của cô thật sự đã bị đè nén quá lâu nên cần trút giận, hôm nay nhờ có Giang Nghĩa, nếu không, không biết Đinh Nhị Tiến sẽ trầm cảm đến mức nào.

Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía Giang Nghĩa, hỏi: "Giang Nghĩa, em còn chưa biết, anh học y từ khi nào vậy?"

Giang Nghĩa thản nhiên bịa ra lý do: "Công ty bọn anh gần đây đã đưa một nhóm bác sĩ chuyên nghiệp đến dạy miễn phí một số kiến thức y học cho bọn anh. Anh nghĩ nó rất hữu ích nên đã bỏ tiền để đăng ký lớp học, dạo gần đây luôn học tập châm cứu với các bác sĩ kia. "

Đinh Nhị Tiến giơ ngón tay cái lên: "Ừm, không tệ, có thời gian học y thuật đúng là có ích. Ngay cả khi không làm bác sĩ, sau này nhà chúng ta có bệnh nặng bệnh nhẹ gì cũng có thể tự khám. "

Vì đây là việc có lợi cho cả gia đình nên cả nhà không ai phản đối, không thắc mắc gì thêm.

Giang Nghĩa muốn học thì học đi, dù sao thì trên thân nhiều kỹ năng cũng tốt mà.

Về đến nhà.

Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền trở về phòng mình, cởi áo khoác, giày và tất, nằm trên chiếc giường êm ái, thả lỏng cơ thể sau một ngày dài.

Đinh Thu Huyền xoa xoa vai, cảm thấy hơi đau.

Giang Nghĩa đi tới, đặt tay lên vai cô: "Đừng nhúc nhích, anh xoa cho em."

"Anh còn có thể xoa bóp?"

"Anh đã học được một ít trong mấy ngày qua."

Ngón tay của Giang Nghĩa như có ma lực, ấn vào các huyệt đạo khác nhau của Đinh Thu Huyền, thoải mái vô cùng, để cơ thể kiệt sức của Đinh Thu Huyền hoàn toàn thả lỏng.

Những mệt mỏi trong ngày tan biến không chút dấu vết.

"A ~~"

"Chậm chút ~~"

"Thật thoải mái ~~"

Đinh Thu Huyền nhắm mắt, kêu rên không ngừng.

Bên trong phòng khách.

Đôi vợ chồng già đang chuẩn bị về phòng thì sững sờ.

Tô Caamf mím môi lắc đầu: "Vừa về nhà đã muốn, người trẻ tuổi ấy, tình tình thật nóng nảy, không biết phải đi tắm trước hay sao."

Ai biết Đinh Nhị Tiến lại ôm bà từ phía sau.

"Ôi, ông già thúi, ông làm sao vậy?"

"Còn cần hỏi?" Đinh Nhị Tiến vui vẻ nói: "Bọn trẻ đều cố gắng như vậy, phụ huynh chúng ta không thể lạc hậu được. Hôm nay vui vẻ, nào, chúng ta đến một lần đi.”

"Đến gì mà đến? còn chưa tắm, quần áo trong máy giặt chưa giặt, xoong nồi trong bồn rửa còn chưa rửa, sàn chưa lau, quá nhiều thứ để làm..."

"Hừ, đàn bà hư, suy nghĩ mấy chuyện rách nát này làm gì? Đi với tôi!"

Đinh Nhị Tiến vác Tô Cầm trên vai, vui vẻ chạy vào phòng ngủ, đánh nhau ba trăm hiệp.

...

Vào đêm muộn, ở trung tâm thành phố Giang Nam, Tòa nhà Thiên Đỉnh.

Trên tầng 23, văn phòng chủ tịch.

Ba người đàn ông đang ngồi trong phòng, một người cúi đầu, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh thản nhiên vừa uống trà vừa hỏi: "Bách Niên, anh đã hứa với tôi rằng sẽ diệt trừ Giải trí Ức Châu trong hai tháng. Bây giờ đã hai tháng trôi qua, Giải trí Ức Châu không những không "chết ", ngược lại còn sống ngày càng tốt hơn, doanh thu phim điện ảnh cao, phim truyền hình ăn khách, lượng truy cập phát sóng trực tiếp siêu cao, còn nâng đỡ Đao Thần nổi tiếng, Lăng Dao trở thành nghệ sĩ hạng A. "

"Bách Niên, anh thực sự làm tôi thất vọng."

"Chức CEO của Bách Khoa, anh nhường lại đi?"

Bách Niên nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế run rẩy nói: "Chủ tịch, thật ra có những lý do dẫn đến những thất bại này. Tất cả là do Giang Nghĩa làm ra."

"Nhưng đừng lo, tôi đã lên kế hoạch chi tiết, nhất định có thể nhổ bỏ Giải trí Ức Châu!"