Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 2056




Chương 2056

“Hừ, là đồ vô dụng kia à.” Tô Cầm nói bằng giọng không vui: “Ở nhà chỉ biết nói nhảm, vừa gặp chuyện bên ngoài thì chẳng thấy người đâu. Mẹ thật sự bị mù mới cho con gái cưng của mẹ lấy một người chồng như thế.”

Đỉnh Thu Huyền thở dài: ‘Mẹ, mẹ mắng ít thôi, vừa rồi Giang Nghĩa gọi điện đến hỏi thăm tình hình của mẹ đấy, thật ra anh ấy rất quan tâm đến mẹ.”

“Cậu ta quan tâm mẹ? Ha ha, nếu cậu ta thật lòng quan tâm mẹ thì sẽ tìm cách đòi hai tỷ đó về! Đồ vô dụng, chuyên ăn bám.”

Lúc Tô Cầm còn đang măng chửi hăng hái, một đám người đã đến trước cửa phòng bệnh.

Người dẫn đầu chính là Hà Quốc Khiêm.

Vừa thấy họ, Đinh Thu Huyền và Tô Câm bắt đầu căng thẳng.

“Các người tới đây làm gì? Muốn đánh người nữa sao?” Đinh Thu Huyền mắng.

Hà Quốc Khiêm khom lưng như tôm hùm, bước vào phòng bệnh, không dám đứng thẳng người, nở nụ cười trên môi, thái độ vô cùng khiêm tốn.

Ông ta cầm bó hoa tươi trên tay rồi nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, lần này tôi đến là vì muốn xin lỗi.”

Dứt lời, Hà Quốc Khiêm quỳ phịch xuống mặt đất, những bảo an sau lưng cũng lần lượt quỳ xuống, mỗi người đều cầm hoa †ươi trên tay, vô cùng thành kính.

Mười mấy người đồng loạt dập đầu xin lồi Tô Cầm trên giường bệnh.

“Thật! Xin! Lỗi!”

Tô Cầm và Đinh Thu Huyền nhìn nhau, đều cảm thấy không dám tin. Trước đó còn rất kiêu ngạo cơ mà, sao bây giờ lại hèn mọn giống hệt nô lệ vậy?

Thậm chí…

Hà Quốc Khiêm ngẩng đầu, móc một tờ chỉ phiếu từ trong túi ra ngoài rồi dâng lên bằng hai tay.

“Thưa bà, xin bà hãy nhận tấm chi phiếu này.

“Bà tốn hơn hai tỷ mua phải hàng giả trong tiệm chúng tôi, theo quy định một món hàng giả đền giá gấp mười nên tôi phải bồi thường cho bà phí tổn thất là hai mươi tỷ.”

“Đây là tấm chỉ phiếu hai mươi tỷ, mời bà nhận lấy.

Cái này… Cái này không khỏi quá quái dị đi?

Đinh Thu Huyền thì nghỉ ngờ có phải Hà Quốc Khiêm uống nhầm thuốc rồi không, thái độ trước sau chênh lệch quá lớn khiến người ta không dám tin.

Tô Cầm không quan tâm được nhiều như vậy.

Vừa thấy chi phiếu được đưa đến, bà đã cầm lấy không hề do dự, nhìn con số trên chỉ phiếu đúng là hai mươi tỷ, trong lòng lập tức nở hoa.

“Ha ha ha ha, tốt, tốt!”

“Được rồi, xét thấy các người có thành ý như vậy, tôi sẽ tha thứ cho các người, đi đi”

Hà Quốc Khiêm cuống quít dập đầu cảm ơn: ‘Cảm ơn bà đã rộng lượng tha thứ, vậy chúng tôi xin phép đi trước một bước.”

Hà Quốc Khiêm lập tức dẫn người đi.

Tô Cầm nhìn tấm chỉ phiếu trong tay, vui không khép miệng được. Hai mươi tỷ, bà đi dạy cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.