Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 2036




Chương 2036

Nữ nhân viên thời vụ kia mặt đỏ bừng lên, nói bằng cái giọng ỏn à ỏn ẻn: “Đội trưởng, anh đừng nghe anh ta nói bậy bạ, tôi không hề…”

Đội trưởng nhìn lọ sơn móng tay trên bàn một cái rồi à à cười một tiếng.

Ông ta cực kỳ khinh thường nói: “Sơn móng tay trong giờ làm việc quả thật là không đúng, nhưng cũng đâu đến nỗi phải phê bình. Dù sao thì có cô gái nào không thích làm đẹp đâu? Còn anh cũng thế, chờ một hai phút thì sao nào? Rớt mất miếng thịt nào à? Lại còn gào rống trong đồn công an nữa chứ, anh đang khinh thường chúng tôi đấy à!”

Đã từng thấy người không biết xấu hổ rồi nhưng chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ đến vậy.

Bao che nuông chiều thật đúng là rất thuận tay.

Giang Nghĩa tức đến nối bật cười, nói: “Vậy ông định làm gì?”

Đội trưởng chắp hai tay sau lưng rồi ngước đầu lên nói: “Anh khinh thường chúng tôi, tất nhiên là phải bị trừng phạt rồi. Không phạt anh một chút thì sau này e là chó chó mèo mèo gì cũng dám chạy tới đồn công anh chúng tôi gây chuyện mất. Cũng không nhiều nhặn gì đâu, chỉ giam anh năm ngày thôi. Tạm giam hành chính một chút, không có ý kiến gì chứ?”

Bản lĩnh trả đũa cũng thật ghê gớm đấy.

Đinh Thu Huyền đứng bên cạnh thấy sốt ruột.

Không phải chỉ là tới nhập hộ khẩu cho con ¡ thôi sao. Chỉ là một chuyện đơn giản mà sao bây giờ lại trở thành vấn đề nghiêm trọng thế này?

Cô vội nói: “Tôi thấy chưa cần thiết phải vậy đâu. Chúng tôi hơi lớn tiếng chút thì xin lỗi là được rồi mà? Không cần phải nghiêm trọng đến nôi tạm giam hành chính năm ngày vậy chứ?”

Đội trưởng cười.

Cái mà ông ta muốn chính là hiệu quả như này.

“Muốn xin lõi sao? Được thôi.” Đội trưởng chỉ chỉ nữ nhân viên thời vụ kia rồi nói: “Vậy xin lỗi cô ấy đi. Chỉ cần thái độ của các người chân thành thì tôi có thể tùy tình hình mà xử lý.”

Nữ nhân viên thời vụ đứng thẳng lưng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Muốn đấu với cô ta sao? Anh xứng à!

Nữ nhân viên thời vụ không hề coi Giang Nghĩa ra gì cả. Dù sao thì cô ta cũng có chỗ dựa, muốn làm bậy kiểu gì cũng được hết.

Bây giờ cuối cùng thì Giang Nghĩa cũng biết tại sao một nhân viên thời vụ nho nhỏ cũng có thể ngông cuồng to gan như vậy rồi. Hoá ra là phía sau có người chống lưng.

Anh lạnh lùng nhìn đối phương, trong mắt chứa đầy sự tức giận.

Đinh Thu Huyền biết tính khí của Giang Nghĩa nên vội vàng kéo kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Đàn ông làm việc lớn có thể co có thể giãn. Dù sao thì nói xin lôi cũng tốt hơn tạm giam năm ngày mà?

Chúng ta còn phải đăng ký hộ khẩu cho con nữa. Anh đừng chậm trễ, mau lên đi.”

Đúng, đàn ông làm việc lớn có thể co có thể giãn.

Nhưng có một số việc kiên quyết không thể nói xin lỗi được!

Giống như chuyện ngày hôm nay vậy. Đây là vấn đề nguyên tắc!

Giang Nghĩa lạnh như băng nói: “Muốn tôi nói lời xin lỗi với một kẻ vô liêm sỉ kiêu căng ngạo mạn, trong lòng không hề có dân chúng sao? Mơ à!”