Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 2025




Chương 2025

Vào được đây đều là người có chức có quyền.

Hai viên cảnh sát không đủ tư cách để đi vào, vì thế bọn họ đưa Giang Nghĩa đến cửa, mình thì quay trở lại xe.

Giang Nghĩa chỉnh quần áo, đi vào trong.

Sau khi anh vào nhà hàng, không có nhân viên tiếp đón nào, chỉ có một nhân viên phục vụ đứng trước quầy nghịch di động.

Vì bình thường rất ít có người đến đây ăn nên nhân viên phục vụ cũng rất ít.

Cho dù có, phần lớn cũng đang ngồi chơi.

Một khi thói quen của một người đã hình thành thì rất khó để thay đổi.

Nhân viên phục vụ thường chơi game ở nơi làm việc cả ngày, rõ ràng biết hôm nay quận trưởng Nguyễn tổ chức yến tiệc ở đây, nhưng anh ta vấn không thể thay đổi thói xấu này.

Anh ta tưởng người của quận trưởng Nguyễn đều đã đến đủ nên lén lút chơi game, không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Mãi cho đến khi Giang Nghĩa đi đến trước quầy, anh ta mới nhận ra có người đang đến gần.

Người phục vụ vội cất điện thoại đi, vốn tưởng rằng có nhân vật quan trọng nào đó tới, nhưng khi ngẩng đầu lên, phát hiện người tới ăn mặc rất đơn giản, nhìn cũng không giống người giàu có thì thở phào.

Anh ta lại lấy điện thoại ra, vừa cúi đầu chơi game vừa hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Thái độ gì đấy?

Chẳng lẽ nhân viên phục vụ trong nhà hàng hạng nhất chỉ thế này thôi à?

Giang Nghĩa cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: “Quận trưởng Nguyên đặt tiệc ở đây đúng không? Xin hỏi là phòng nào thế?”

Nhân viên phục vụ sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Giang Nghĩa, khinh thường nói: ‘Anh là ai? Hỏi thăm quận trưởng Nguyễn đang ở phòng nào làm gì?

Anh muốn giở trò gì?”

Theo anh ta thấy, quận trưởng Nguyễn là người đứng trên cao, mà Giang Nghĩa trước mặt anh ta chỉ là một tên nghèo kiết xác, không đủ tư cách để gặp quận trưởng Nguyễn.

Anh ta rất sợ Giang Nghĩa sẽ làm gì bất lợi với quận trưởng Nguyễn, cho nên không hé răng nửa lời.

Giang Nghĩa cũng không biết làm gì hơn, chỉ đành cười khổ: “Tôi là khách được quận trưởng Nguyên mời đến, tôi muốn ăn cơm ở đây.”

Khách?

Ăn cơm?

Người phục vụ cười ngặt nghẽo, vừa ôm ¡ bụng vừa nói: “Nhìn bộ dạng nghèo kiết kia của mày đi, quận trưởng Nguyễn mà mời mày ăn cơm á? Mày nghĩ mày là ai?”

“Cho dù quận trưởng Nguyên có quan tâm đến cấp dưới, yêu thương dân chúng, thì cùng lắm cũng chỉ mời mày ăn vài cái bánh bao bên đường thôi, mày còn muốn đến nhà hàng Hà Vận ăn cơm ư? Mày có biết một bữa ăn ở đây bao nhiêu tiền không? Mới cho tí màu đã đòi mở phường nhuộm đấy à?”

Người phục vụ này không coi Giang Nghĩa ra gì.

Hơn nữa anh ta cảm thấy, cho dù quận trưởng Nguyễn thật sự mời khách thì chắc chắn đã báo số phòng cụ thể rồi, sao có thể có người đến số phòng cũng không biết, ngang nhiên chạy tới hỏi chứ?