Chiến Thần Tu La

CHƯƠNG 1933: NGƯỜI GÂY RỐI




“Loại rác rưởi gió chiều nào xoay chiều đó như này, không có tí tác dụng nào cả!”

Đàm Vĩnh Thắng tức tới ê răng, nhưng sự việc đã tới nước này, ông ta ngoài nhìn Giang Nghĩa đứng lên lần nữa thì không có cách nào hết.

Bất đắc dĩ, Đàm Quốc Đống nhỏ giọng nói: “Ông nội, cháu còn có kế hoạch C, không biết có được không?”

“Nói ra nghe thử.

Đàm Quốc Đống lặng lẽ nói một lượt kế hoạch mới bên tại Đàm Vĩnh Thắng.



Đàm Vĩnh Thắng nhíu chặt mày.

“Cách này của cháu nói thật là bình thường, nhưng quả thật có thể đả kích Giang Nghĩa, làm được thật sự có thể phá hỏng buổi ra mắt của bọn họ ngày hôm nay!

“Còn nước còn tát, thử đi.





“Có điều cháu phải tìm một người đáng tin, tên khốn phản bội bất cứ lúc nào như Lưu Trường Phát thì đừng tìm.

Đàm Quốc Đống gật đầu: “Ông nội ông yên tâm, lần này cháu nhất định tìm người đáng tin!”

Ở hiện trường buổi ra mắt của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc lúc này cực kỳ náo nhiệt.

Vốn các phương thế lực tới chúc mừng đã đốt cháy bầu không khí, bây giờ cộng thêm ông Chung tới, khiến cả hiện trường sinh ra hiệu quả bùng cháy.

Vốn chất lượng của sản phẩm mới của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc rất tốt, bây giờ lại có nhiều ông trùm chống trận như này.

Thoáng một cái, danh tiếng của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc nổi lên.

Phía truyền thông đương nhiên cũng không tiếc từ ngữ hoa mỹ, tất cả các bên đưa tin về hiện trường náo nhiệt như nào, buổi ra mắt của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc thành công như nào.

Mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Khi mọi người vinh hoan trong bầu không khí đó, đột nhiên sự cố đã xảy ra.

Một khách hàng dùng thử sản phẩm mới của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đột nhiên giữa chừng thì miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật tại chỗ!

Dọa cho người phụ nữ đi chung với cô ta hét toáng lên.

“Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn con sao vậy?”



Người phụ nữ đó chỉ vào Giang Nghĩa mắng to: “Sản phẩm mới của công ty các người bị sao đây? Mẫn Mẫn nhà chúng tôi tại sao vừa dùng sản phẩm của các người thì ngất đi?”



Một vấn đề đơn giản khiến bầu không khí náo nhiệt ở đây tụt xuống toàn bộ.



Rất nhiều người nhìn sản phẩm mới trong tay, vội vàng để về chỗ cũ, những người chuẩn bị móc tiền ra trả cũng vội vàng ném đi, sợ bị sản phẩm mới gây tổn thương.



Sản phẩm không an toàn.



Đây là chuyện mà một công ty sợ hãi nhất.



Nếu là vấn đề chất lượng của sản phẩm bình thường, vậy còn có cái để nói; sợ là sợ tính an toàn của loại sản phẩm này xuất hiện vấn đề, gây hại tới khách hàng.



Đây không chỉ sẽ kéo tụt lượng tiêu thụ sản phẩm xuống, còn sẽ tổn hại tới hình tượng của cả công ty.



Không phải chuyện giỡn chơi.



Từ ánh mắt kinh hãi nghi ngờ của nhóm khách hàng ở đây thì có thể nhìn ra, bọn họ đã nảy sinh nghi ngờ và sợ hãi nhất định đối với khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.



Nếu chuyện này ngày hôm nay không làm rõ thì nhất định sẽ tổn hại rất lớn tới thương hiệu của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.



Cách đó không xa.



Đàm Vĩnh Thắng tươi cười nói: “Được đấy, Quốc Đống, chủ ý này của cháu thật sự không tệ, thoáng một cái thì khiến buổi ra mắt của Giang Nghĩa hạ nhiệt, hữu dụng hơn hai cách trước của ông.



Đàm Quốc Đống nói: “Lại không à? Hơn nữa hai diễn viên quần chúng này rất rẻ, mỗi người chỉ 150 triệu, không phải rẻ hơn tìm Lưu Trường Phát rất nhiều hay sao?”



chapter content