Chiến Thần Tu La

CHƯƠNG 1902: ANH TỚI, TÔI ĐI






Một ngày sau, cuộc họp mặt thường niên của nhà họ Đàm.

Nhà họ Đàm mời toàn bộ những người máu mặt ở thủ đô đến tham dự, trừ nhà họ Triệu và nhà họ Khương thì về cơ bản, tất cả những người đứng đầu các tập đoàn, công ty lớn đều có mặt.

Tất nhiên Giang Nghĩa cũng nằm trong số đó.

Anh mang theo Lâm Chí Cường và Bạch Dương đến tham dự cuộc họp mặt thường niên của nhà họ Đàm.

Vừa bước vào cửa chính, anh đã được Đàm Quốc Đống, cháu trai đích tôn nhà họ Đàm, chào đón nồng nhiệt.

"Chủ tịch Giang, hoan nghênh hoan nghênh!"

"Anh Đàm, khách khí rồi."

Trước kia, nhìn thấy Đàm Quốc Đống, Giang Nghĩa cũng không có cảm giác gì, nhưng kể từ khi nghe chú hai kể về mối quan hệ của anh với nhà họ Đàm, mỗi khi nhìn thấy người nhà họ Đàm, anh lại cảm thấy là lạ.

Nhắc mới nhớ, thật ra anh và Đàm Quốc Đống là anh em.

"Chủ tịch Giang, mời vào trong, chỗ ngồi của anh đã được chuẩn bị trước rồi."



"Cảm ơn."

Lúc này, Giang Nghĩa cũng không lộ ra bất kỳ địch ý nào, tiên lễ hậu binh, kịch hay phải đợi đến khi tiệc chính thức bắt đầu.

Ngay sau đó, Giang Nghĩa vào chỗ ngồi, Bạch Dương và Lâm Chí Cường ngồi ở hai bên.

Cùng bàn có lãnh đạo của các công ty lớn khác, nhưng có hai ghế trống, không biết ai sẽ ngồi vào đó.

Những người khác đều lần lượt đứng dậy, đưa danh thiếp cho Giang Nghĩa.

"Chủ tịch Giang, đây là danh thiếp của tôi, sau này xin anh chỉ giáo nhiều hơn."

"Chủ tịch Giang, xin anh nhận danh thiếp của tôi."





"Chủ tịch Giang.."

Ở bàn này, có thể nói Giang Nghĩa là người có địa vị cao nhất, dù sao hiện tại anh cũng là ông chủ của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, còn là Minh chủ của Liên minh khoa học kỹ thuật.

Danh tính kép như vậy hoàn toàn khác biệt so với các doanh nghiệp bình thường khác.

Ngay sau khi Giang Nghĩa đang lịch sự đáp lễ với mọi người, một người lớn tuổi chậm rãi đi lên sân khấu ở giữa hội trường, cầm micro lên.

Sau khi ông ta tằng hắng một tiếng, tất cả mọi người đều im lặng.

Người này hiện tại là gia chủ nhà họ Đàm, cũng là kẻ thù thực sự mà Giang Nghĩa phải đối mặt, ông nội của Giang Nghĩa - Đàm Vĩnh Thắng!

"Khụ, các vị khách quý, chúc mọi người một buổi chiều tốt lành."

"Tôi rất vui vì mọi người đã dành thời gian tham dự cuộc họp mặt thường niên của nhà họ Đàm chúng tôi, với tư cách là gia chủ nhà họ Đàm, tôi xin phép được gửi lời cảm ơn đến tất cả các vị khách quý ngồi ở đây."

Ông ta khẽ cúi đầu chào những người tham dự, ngay lập tức nhận được những tràng pháo tay như sấm.

Đàm Vĩnh Thắng vẫy tay, nói tiếp: "Trong cuộc họp mặt thường niên lần này, tôi muốn nói với mọi người mấy chuyện..."

Những lời tiếp theo chính là mấy câu khách sáo đã thành công thức.

Ôn lại quá khứ, phân tích hiện tại, hướng tới tương lai, dẫn dắt nhà họ Đàm tạo dựng lên một tương lai huy hoàng, v.v.

Những câu này về cơ bản không thay đổi từ năm này qua năm khác.

Ngay khi mọi người cho rằng sau khi kết thúc bài phát biểu, Đàm Vĩnh Thắng sẽ xuống sân khấu, thì bỗng nhiên, ông ta bổ sung thêm một câu: "Nói về tình hình phát triển của nhà họ Đàm, tôi muốn thông báo với mọi người một chuyện."

Há?

Mọi người đều sửng sốt.

Những cuộc họp mặt thường niên khác đều không có khâu này, năm nay có hạng mục nào đặc biệt sao?

Người ta chỉ thấy Đàm Vĩnh Thắng nhìn về phía lối vào sân khấu, sau đó, dưới con mắt của mọi người, hai người trẻ tuổi một nam một nữ đi lên.

Người đàn ông ốm yếu, cô gái thì xinh đẹp, dung mạo thanh tú.

Là Kerry và Laura của Khoa học kỹ thuật Trọng Môn! Sau khi lão gia Rết mất, Kerry lên làm chủ tịch Khoa học kỹ thuật Trọng Môn, còn Laura tiếp tục giữ chức phó chủ tịch hỗ trợ Kerry trong công việc.

Vừa thấy hai người họ bước lên sân khấu, tất cả mọi người trên khán đài đều trợn tròn mắt, không hiểu vì sao.

Mọi người chụm đầu bàn tán.

"Chuyện gì vậy? Sao người của Khoa học kỹ thuật Trọng Môn lại tới đây?"

"Họ không phải là người của nhà họ Triệu sao? Sao lại tới cuộc họp mặt thường niên của nhà họ Đàm? Chẳng lẽ nhà Triệu và nhà họ Đàm tính giảng hòa?"

"Giảng hòa cái rắm, mặt trời mọc đằng tây hả, nhà họ Triệu và nhà Đàm không đời nào giảng hòa."

Trong lúc mọi người còn đang thảo luận ầm ĩ, Đàm Vĩnh Thắng vẫy tay ra hiệu cho mọi người im lặng.

Ông ta nói vào micro: "Tôi chắc chắn mọi người đều biết hai người này, vì vậy tôi xin phép chỉ giới thiệu sơ qua thôi. Chàng trai này là chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Trọng Môn - Kerry; còn cô gái xinh đẹp bên cạnh là phó Chủ tịch - Laura"

"Chắc hẳn mọi người đều đang rất hoang mang không biết tại sao Kerry và Laura lại xuất hiện ở cuộc họp mặt thường niên của nhà họ Đàm chúng tôi? Bởi vì trong mắt mọi người, Khoa học kỹ thuật Trọng Môn thuộc về nhà họ Triệu, mà nhà họ Triệu lại có chút xích mích với nhà họ Đàm."

"Sau đây, mời Kerry giải thích với mọi người một chút."

Đàm Vĩnh Thắng bước sang một bên.

Kerry bước tới, nói: "Chào mọi người, tôi là Kerry. Sở dĩ hôm nay tôi có mặt tại cuộc họp mặt thường niên của nhà họ Đàm là vì muốn nhân cơ hội này thông báo với mọi người một chuyện: Từ hôm nay trở đi, Khoa học kỹ thuật Trọng Môn chúng tôi sẽ rút khỏi nhà họ Triệu, sáp nhập vào nhà họ Đàm! Sau này, tôi và tất cả những ai có mặt ở đây hôm nay đều là người một nhà!"

Cái gì?

Đúng là sống lâu rồi thì việc gì cũng thấy.

Người của nhà họ Triệu cũng có thể phản bội, chạy sang nhà họ Đàm? Không sợ nhà họ Triệu trả thù sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Đàm có thể thu nạp Khoa học kỹ thuật Trọng Môn thì hai công ty lớn ở thủ đô về khoa học kỹ thuật đều thuộc về nhà họ Đàm, thực lực của nhà họ Đàm sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Cũng không biết ông cụ Đàm đã dùng phương pháp gì để thuyết phục Kerry gia nhập.

Chỉ có thể nói một từ: bội phục!

Đàm Vĩnh Thắng cầm micro, nói: "Như Kerry đã nói, từ nay về sau, Khoa học kỹ thuật Trọng Môn sẽ là người một nhà với những ai có mặt ở đây hôm nay, mong rằng mọi người có thể chỉ giáo, giúp đỡ họ nhiều hơn."

Sau mấy câu khách sáo, Đàm Vĩnh Thắng ra hiệu cho Kerry ngồi xuống dùng bữa.

Chỗ ngồi của hai người vừa hay chính là hai ghế trống ở bàn của Giang Nghĩa!

Lâm Chí Cường ngồi bên cạnh nói: "Thống soái, Kerry định làm gì vậy? Đang yên đang lành sao lại gia nhập nhà họ Đàm?"

Giang Nghĩa nhấp một ngụm rượu, yên lặng không nói.

Quả nhiên anh đã đoán đúng.



Cục diện ban đầu đã trở nên phức tạp hơn vì cái chết kỳ lạ của lão gia Rết.



Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là phức tạp nhất.



Mọi người nghĩ rằng chuyện Khoa học kỹ thuật Trọng Môn gia nhập nhà họ Đàm đã là tin tức bùng nổ rồi sao? Ha ha, chờ lát nữa Giang Nghĩa sẽ cho các người



biết một sự kiện còn kinh tâm động phách hơn.



Kerry ngồi xuống.



Anh ta nhìn Giang Nghĩa, cười nửa miệng nói: "Chủ tịch Giang, từ nay về sau chúng ta là người một nhà rồi. Trước kia chúng ta ai vì chủ nấy nên từng có không ít mâu thuẫn, từ giờ trở đi, chúng ta xí xóa nhé?"



Kerry rót đầy rượu, nâng ly nói: "Nào, Chủ tịch Giang, chúng ta cười một tiếng xóa hết ân oán, từ nay về sau đồng tâm hiệp lực, vì nhà họ Đàm mà làm việc!"



Thoạt nhìn giống như lời cầu hòa.



Nhưng thật ra, Kerry chỉ đang bằng mặt không bằng lòng, sau này có cơ hội sẽ từ từ chơi chết Giang Nghĩa.



Nào ngờ...



Hành động tiếp theo của Giang Nghĩa vượt xa dự đoán của anh ta.



Giang Nghĩa đổ rượu trong ly xuống sàn, lạnh lùng trả lời: "Xin lỗi Kerry, trước đó chúng ta ai vì chủ nấy, sau này cũng không có khả năng hợp tác với nhau." "Anh cho là gia nhập nhà họ Đàm, chúng ta sẽ trở thành người một nhà sao?"



"Anh sai rồi."



"Trước giờ người tôi muốn đấu chính là nhà họ Đàm!"