Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1876




Chương 1876

Trong đó có một người đàn ông dáng người cao ráo nhưng sắc mặt rất tệ, anh ta dùng khăn tay bịt miệng, vừa đi vừa ho.

Lúc này, không ai biết con ma bệnh nhìn trông rất bình thường này.

Sau này sẽ là đối thủ cực kỳ khó dây trong tương lai của Giang Nghĩa.

Thủ đô, sân bay thành Nam.

Một chiếc Lamborghini màu lam sâm dừng ở bên ngoài sân bay, Laura – người phụ nữ với dáng người yêu mị, gương mặt xinh đẹp giống như người mẫu đứng ở bên cạnh chiếc xe, kiên nhân chờ đợi.

Người đi qua ở xung quanh đều nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

Lại có không ít đàn ông thậm chí rút điện thoại ra chụp trộm, mỹ nhân siêu xe như này, không phải lúc nào cũng có thể gặp được.

Một lát sau.

Một người đàn ông dáng người cao ráo kéo vali đi tới.

Anh ta vừa đi vừa dùng khăn tay bịt miệng ho, nhìn dáng vẻ đó là biết mắc bệnh nặng, sắc mặt vô cùng tệ.

Người đàn ông vừa đi ra, Laura nở nụ cười tới đón.

Trên đời này người có thể khiến Laura nở nụ cười không nhiều, càng đừng nói là đàn ông.

“Anh cả, lâu rồi không gặp.” Tuy cách nói của Laura đơn giản, nhưng giọng điệu lại vô cùng vui vẻ, xa anh cả gần một năm, cuối cùng đã được hội tụ.

Người đàn ông bệnh tật trước mắt chính là anh cả của Laura và Weiss – Kerry.

Cũng là một trong ba người con nuôi của lão gia Rết.

Kerry bỏ khăn tay xuống, khế mỉm cười nói: “Laura, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt rồi, anh cả rất nhớ em.”

“Em cũng nhớ anh, anh cả.”

Hai người ôm nhau đơn giản, sau đó Laura giúp Kerry để vali vào cốp.

Mở cửa xe ra, trước sau lên xe.

Sau khi xe khởi động, Laura không nhịn được mà hỏi: “Anh cả, em trước đó từng nói với anh, sức khỏe của anh không tốt, tại sao không tìm một trợ lý giúp anh làm những chuyện vặt vấnh này? Anh sẽ không keo tới mức chút tiền này cũng không muốn bỏ ra chứ? Thật sự không được, em bỏ tiền giúp anh tìm trợ lý được không?”

Kerry mỉm cười: “Em đâu phải không biết anh cả của em một mình quen rồi, không thích có người đi theo bên cạnh.”

Laura thở dài, lại hỏi: “Anh cả, bệnh của anh sao rồi?”

Kerry nhìn bên ngoài cửa sổ: “Vẫn như cũ, một năm nay chịu hết mọi dày vò ở nước ngoài rồi, cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt. Bác sĩ chỉ có thể giúp anh áp chế bệnh tình, tận khả năng kéo dài tuổi thọ của anh, còn lại thì thật sự là lực bất tòng tâm. Số tốt, anh có thể sống 30-50 năm, số đen thì sáng mai anh có thể không tỉnh lại được nữa.”

Bác sĩ tốt nhất, thiết bị tân tiến nhất, thuốc tốt nhất, cuối cùng chỉ có kết quả này?

Laura nghe mà một bụng tức.

Nghĩ lại lúc đầu, ba đứa trẻ bọn họ đi theo lão gia Rết vào nam ra bắc, tự do biết bao, không có gì trói buộc, ngày tháng khi đó thật vui.