Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1864




Chương 1864

Đã nói tới mức này rồi, vậy muốn tìm một người bảo đảm thì sẽ có độ khó lớn hơn.

Vào lúc này, chỉ nghe thấy từ đăng xe truyền tới một giọng nói hơi yếu: “Vậy không biết lão phu làm người bảo đảm, có phải cũng sẽ bị cậu gi ết chết không?”

Cận Đông Thành sững người, sắc mặt không vui, trong lòng nói sao đầu năm nay lại có người thích đụng họng súng chứ?

“Tên khốn nào tìm chết?”

“Mau cút tới trước mặt ông đây!”

Cận Đông Thành mở miệng rít lên, cũng không thèm quay đầu nhìn.

Dần dần, tiếng bước chân ở đăng sau càng lúc càng gần.

Ông lão mở miệng tiếp tục nói: “Đông Thành, tính tình hiện nay của cậu càng ngày càng nóng.”

Đông Thành?

. Người dám gọi mình như vậy, chỉ có…

Cận Đông Thành lập tức phát giác điều không đúng, khẽ quay đầu, sau khi nhìn thấy người tới thì bị dọa cho mềm nhữn chân.

“Sư phụ, người sao lại tới?”

Cận Đông Thành vội vàng đi tới đỡ.

Ông Chung cười ha ha, đẩy tay của Cận Đông Thành ra, lạnh lùng nói: “Sao hả, tôi không thể tới à? Bây giờ tôi muốn đi đâu thì ra cũng phải có sự cho phép của cậu mới có thể đúng không?”

“Đương nhiên không phải, sư phụ, con thật sự không biết là người, nếu không tuyệt đối không dám nói như vậy.

Ông Chung hỏi: “Vậy tôi muốn làm người bảo đảm cho Giang Nghĩa, có được không?”

Cái gì?

Sắc mặt của Cận Đông Thành thay đổi.

Tuy ông Chung bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng danh tiếng còn đó, trong thủ đô có bao nhiêu nhân vật lớn đều người do ông Chung một tay dẫn dắt chứ?

Ông ta có ác như nào, cũng không dám làm gì ông Chung.

Chỉ là ông ta nghĩ không thông, tại sao ông Chung muốn giúp Giang Nghĩa?

Cận Đông Thành nói: “Sư phụ, người có thân phận như nào, sao lại đi giúp một nhân vật nhỏ không ra gì kia?”

“Nhân vật nhỏ sao?” Ông Chung cười ha ha: “Nếu tôi không nhớ nhầm, chức vị chiến thần Tu La này vốn là thuộc về Giang Nghĩa, năm đó cậu cũng thua trong tay ‘nhân vật nhở này, còn là chính tay tôi trao phong hiệu cho Giang Nghĩa.”

Cận Đông Thành nghiến răng.

“Sư phụ, đó đều là chuyện của quá khứ “

“Giang Nghĩa của bây giờ sớm đã là một người dân bình thường.”

“Dựa theo lý mà nói, cậu ta không có tư cách tham gia cuộc thi đấu lựa chọn tư cách.”

Ông Chung nói: “Giang Nghĩa không phải là người dân bình thường, tuy chức vị của cậu ta không còn, nhưng phong hiệu vấn còn. Hơn nữa có lão phu làm người bảo đảm, còn không đủ tư cách sao?”

Đã nói tới nước này, còn không cho Giang Nghĩa tham gia thì có hơi nói không lại.

Nhưng…