Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1830




Chương 1830

Không nói đến trong tiệm thuốc đã không còn được mấy người, tấm bảng hiệu ở trên cửa cũng đã được tháo xuống, dựng ở tường, trông có vẻ như muốn dỡ bỏ.

Giang Nghĩa đi vào bên trong.

Vừa đi vào cửa lớn, đã nhìn thấy Socrates đang kiểm tra vali.

Trên đầu, trên tay, trên chân ông ta đều được quấn băng, có thể nhìn ra, lần trước bị Mạc Nguyên đánh có chút nặng.

“Bác sĩ Socrates, xin chào.” Giang Nghĩa lên tiếng.

Vừa nghe thấy giọng nói của Giang Nghĩa, Socrates giật nảy mình, không khỏi lùi về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn Giang Nghĩa.

Ông ta giống như nhìn thấy ác quỷ, lắp bắp nói: “Anh, anh đừng đến đây.

Giang Nghĩa cười nói: “Không phải sợ, tôi sẽ không làm hại ông.

Socrates khóc đến nơi rồi: “Tôi biết sai rồi, tôi không nên ở lại Thủ Đô. Nhưng đồ đạc của tôi quá nhiều, hơn nữa còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Ngoài ra, tôi còn phải làm các loại thủ tục xuất cảnh, không phải một hai ngày là có thể làm xong.”

“Tôi cầu xin anh, cho tôi một tuần có được không?”

“Trong vòng một tuần, tôi nhất định sẽ rời khỏi Thủ Đô, không trở lại nữa, cầu xin anh cho tôi một con đường sống, đừng bức chết tôi.”

Dáng vẻ khóc lóc cầu xin kia thật sự rất đáng thương.

Giang Nghĩa mỉm cười lắc đầu, nói: “Lần này tôi đến không phải là để đối phó với Ông, mà muốn hỏi ông vài chuyện, không hề có ý định làm hại ông, ông không cần lo lắng”

“Thật sự không đánh tôi nữa?”

“Thật.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lúc này Socrates mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lên ghế, hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Giang Nghĩa nói: “Nghe nói, ông có quan hệ khá tốt với Laura của khoa học kỹ thuật Trọng Môn?”

Nghe thấy hai từ Laura, Socrates lập tức biến sắc, cúi đầu không nói gì.

Giang Nghĩa thấy vậy, đi thẳng luôn vào vấn đề: “Nói thẳng luôn, tôi biết tất cả việc làm của ông lúc trước đều do Laura sắp xếp, ông chỉ nhận trừng phạt thay cho cô ta.

Con người, một khi chịu ấm ức, sợ nhất chính là bị người khác nhắc đến.

Một khi nhắc đến, có thể sẽ không khống chế được.

Socrates giống như một đứa bé, vừa khóc vừa nói: Anh Giang, anh đã biết rồi, tôi cũng không có gì để giấu diếm nữa.”

“Laura, đều do người phụ nữ đê tiện kia hại tôi, nếu không tôi cũng không đến mức như ngày hôm nay!”

“Anh Giang, anh có biết không, cô ta giao hẹn băng miệng sẽ hẹn hò với tôi, lừa tôi đối phó với anh, đối phó với Mạc Nguyên, nhưng sau khi tôi vất vả làm xong tất cả, mặc dù đã thất bại, nhưng không có công lao cũng có khổ lao đúng không? Cô ta không chỉ không an ủi tôi, không xoa dịu vết thương cho tôi, còn bỏ đá xuống giếng!”

Socrates đưa tay trái ra: “Cánh tay này của tôi là bị người đàn bà đê tiện kia làm tàn phế, cô ta dùng giày cao gót sắc nhọn giãm lên mu bàn tay của tôi, đâm đến mức tay tôi gần như bị tàn phế. Chắc anh Giang cũng biết bàn tay quan trọng với một người bác sĩ như thế nào, người phụ nữ đáng ghét Laura kia muốn hủy hoại tôi đây mà!”

Giang Nghĩa không ngờ Laura lại độc ác như vậy.