Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1826




Chương 1826

“Ông trời đúng là sáng mắt, thiêu cháy cửa tiệm trăm năm của nhà họ Mạc là đúng rồi.”

“Đáng đời !

“Mạc Thanh Tùng, đồ khốn nhà ông mau cút ra đây, trả tiền đây, nhanh lên.”

Một đám đông trong giới y dược thủ đô đều đang đứng trước cổng mắng mỏ.

Cũng hiểu được thôi.

Dù gì trong mắt bọn họ, lòng tốt của mình, tiền mình quyên góp lại bị cha con Mạc Nguyên tiêu hoang. Chuyện này sao có thể nuốt trôi chứ?

Mọi người bỏ tiền ra là vì muốn tinh thần dân tộc được nối truyền chứ không phải là để mày đi chơi gái.

Giang Nghĩa đã sớm đoán được chuyện này nên đã sớm sắp xếp rất nhiều bảo an đứng ở cổng, đảm bảo những người này sẽ không xông vào đập phá cướp bóc.

Đồng thời cùng đảm bảo được sự an toàn của họ.

Sau khi bọn họ mắng một lúc lâu, cánh cổng từ từ mở ra, Mạc Thanh Tùng bước ra ngoài.

Ông ta giơ tay lên nói: “Mong mọi người yên lặng.

Mọi người lập tức yên lặng, muốn nghe Xem Mạc Thanh Tùng sẽ giải thích thế nào.

Mạc Thanh Tùng nói: “Thưa các vị, tôi biết các vị rất tức giận, ai đọc tin cũng cảm thấy không vui. Nhưng Mạc Thanh Tùng tôi dám bảo chứng, tất cả tin tức trên báo đều là suy đoán ác ý, là bịa đặt, nhà họ Mạc chúng tôi căn bản không hề lén nuốt tiền quyên góp làm của riêng.”

Có người cười lạnh: “Đã là lúc nào rồi mà ông còn giả vờ? Nếu không nuốt tiền quyên góp thì con trai ông lấy tiên đâu mà mua siêu xe? Lấy tiên đâu mà mua túi xách trang sức?”

Mạc Thanh Tùng nói: “Về chuyện này, chúng tôi đang chỉnh lý tài liệu, rất nhanh sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý.”

“Còn giải thích gì nữa?”

“Theo thôi thấy thì nhà họ Mạc các ông cấu kết với khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc để nuốt tiền thì có.”

“Trả tiền đây!”

Mọi người căn bản không hề tin lời của Mạc Thanh Tùng.

Ngay lúc này, một bóng người bước ra, là Mạc Nguyên.

Anh ta cởi trần, sau lưng buộc mười mấy hai mươi cành cây, đi thẳng tới trước mặt đám đông.

Lại muốn giở trò gì đây?

Mọi người nghỉ hoặc nhìn nhau.

Mạc Nguyên quỳ xuống trước mặt mọi người, đầu tiên là dập đầu vài lần, sau đó nói: “Các vị chú bác, cháu biết cháu đã làm sai, nhưng cháu cũng là người có nguyên tắc, cháu thật sự không hề động tới một đồng tiền quyên góp cho nhà họ Mạc.”

Có người bật cười: “Haha, cậu tưởng cậu chơi trò chịu đòn nhận tội là xong sao?

Xem bọn tôi là đồ ngu à?”

“Không phải!” Mạc Nguyên lớn tiếng nói: “Mong mọi người yên tâm, chúng cháu đang điều tra chân tướng vụ việc rồi, sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý.”

Có người nói: “Còn giải thích cái gì? Chẳng lẽ chuyện cậu lái siêu xe hẹn chịch gái là giả sao?”

“Là thật, nhưng cháu không hề động vào tiền quyên góp.’ “Haha, cậu nghĩ bọn tôi sẽ tin sao?”

Mạc Nguyên lại dập đầu vài lần rồi nói: “Cháu biết dù cháu có nói thế nào thì mọi người đều không tin, nhưng mong mọi người hãy nể mặt cửa tiệm trăm năm của nhà họ Mạc mà cho cháu chút thời gian, nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích. Hơn nữa, trước khi chân tướng được vạch trần, cháu sẽ mãi quỳ ở đây. Nếu không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý thì sau sẽ quỳ mãi ở đây luôn!”