Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1806




Chương 1806

Anh, rốt cuộc là người tốt hay là người xấu vậy?

Phải nói răng chỉ đơn thuần dùng từ ‘tốt’ và xấu’ để định nghĩa Giang Nghĩa rõ ràng là quá hạn hẹp.

Vũ Cao Phong nhìn Giang Nghĩa, anh ta cảm thấy như đang nhìn một ngọn núi cao, bản thân lại là một con kiến nhỏ bé dưới chân núi đó.

Vậy mà anh ta lại có mơ mộng hão huyền muốn dời núi đi?

Haha, thật là ngu xuẩn đến tận nhà rồi!

Đúng lúc này, trong tiệm thuốc Hồng Hội truyền ra tiếng hét cuối cùng của một người đàn ông.

ỢA Nó giống như tiếng hét thảm của một người đã dùng hơi sức cuối cùng của cuộc đời để hét lên.

Nghe thấy tiếng hét, Vũ Cao Phong lập tức vui vẻ, anh ta cười haha: “Giang Nghĩa, cậu còn dám lừa tôi? Cậu nghe xem, trong tiệm thuốc Hồng Hội còn có người kìa, các cậu căn bản không biết trước được hành động của tôi.”

“Thật sao?” Giang Nghĩa lạnh mặt nói: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy tiếng hét kia rất quen thuộc sao?”

“Quen thuộc?”

Vũ Cao Phong sững sờ, cảm thấy hình như có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra là đã nghe qua ở đâu.

Thấy dáng vẻ không phản ứng lại của anh ta, Giang Nghĩ thở dài, tiếp tục nhắc nhở: “Đúng rồi, sau khi anh phóng hỏa xong, không gọi điện báo cáo cho chủ tịch Triệu Chí Long của các anh sao?”

Vũ Cao Phong cau mày: “Chuyện này liên quan gì đến cậu?”

“Không liên quan đến tôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

“Haha, tùy tiện hỏi, cậu cho rằng…”

Không đúng!

Vũ Cao Phong phản ứng chậm nửa nhịp, cuối cùng lúc này mới nhớ ra, đã nhớ ra giọng nói quen thuộc kia là nghe qua ở đâu rOI.

Đôi mắt anh ta mở to, kinh hãi nhìn về phía ngọn lửa đang bùng cháy rần rần.

“Chủ tịch?”

Không sai, tiếng hét thảm thiết kia giống hệt tiếng của chủ tịch Triệu Chí Long!

Vũ Cao Phong cảm thấy máu huyết toàn thân lạnh ngắt, hai chân mềm nhũn, đứng cũng không vững, ngã phịch xuống đất.

Mà Giang Nghĩa lại giống như người vô sự đứng bên cạnh anh ta, quay lưng lại với anh ta.

Vũ Cao Phong nhìn bóng lưng của Giang Nghĩa, anh ta nảy sinh một cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này giống như hồi nhỏ một mình xem phim kinh dị ở nhà.

U ám và đáng sợ.

Mọi lỗ chân lông đều nở ra.

Anh ta cảm thấy Giang Nghĩa trước mặt căn bản không phải là người, mà là ma!

“Ma, ma!”

Vũ Cao Phong hét lên như điên, hai tay ôm lấy đầu chạy toán loạn xung quanh.

Mà Giang Nghĩa, thân là người khởi xướng, lại thản nhiên bình tĩnh nhìn ngọn lửa, hoàn toàn coi như không nhìn thấy.

Những người xung quanh cảm thấy bối rối trước hành vi của Vũ Cao Phong, lần lượt tránh đi.