Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1793




Chương 1793

Phải bán cửa hiệu?

Mạc Nguyên vừa nghe lời này thì mặt lập tức đỏ bừng.

“Ai to gan vậy, dám động đến cửa hiệu tuổi đời trăm năm của nhà họ Mạc chúng tôi?”

Người đàn ông đeo băng đỏ cười ha ha: “Là ông đây to gan đấy! Bất động sản Cường Long chúng tôi sẵn sàng chi ra chín mươi tỷ mua lại toàn bộ mặt bằng tiệm thuốc Hồng Hội. Các người cầm số tiền này, tìm một chỗ khác mở bừa một cửa hiệu, vậy không phải được rồi sao?”

Mạc Nguyên nổi giận nói: “Anh nói cái gì vậy? Cửa hiệu trăm năm tuổi mà mở bừa được sao? Nhà họ Mạc chúng tôi đã kinh doanh ở đây hơn trăm năm, là cửa hiệu lâu đời, toàn bộ thủ đô chỉ có duy nhất một cái, không có cái thứ hai. Đây là tín ngưỡng, là tôn chỉ, là kế thừa!”

Người đàn ông đeo băng đô đỏ cười giễu cợt hai tiếng: “Mấy thứ anh nói chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ biết mảnh đất này Bất động sản Cường Long chúng tôi muốn me Mạc Nguyên lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh nói muốn là được sao? Mảnh đất này của nhà anh hả?”

Người đàn ông đeo băng đô đỏ vẫn cười: “Mảnh đất này không phải của tôi, nhưng cũng không phải của nhà họ Mạc các người, đúng chứ?”

Về bản chất, mảnh đất này không thuộc về bất kỳ nhà nào mà thuộc về chính phủ.

Chỉ bởi vì cửa hiệu trăm năm tuổi đời nhà họ Mạc là biểu tượng của nơi đây nên phía chính phủ với mục đích kế thừa dân tộc, chưa từng dùng đến mảnh đất này, hàng năm cho nhà họ Mạc thuê ở một mức giá nhất định.

Mạc Nguyên nói: “Mảnh đất này là của chính phủ, hàng năm chúng tôi đều đóng tiền đúng hạn, hợp pháp hợp lý, anh dựa vào cái gì mà động đến đất của chúng tôi?”

Người đàn ông đeo băng đô đỏ nhún vai: “Xin lôi, từ nay về sau, mảnh đất này sẽ không cho các người thuê nữa, chính phủ sẽ cho Bất động sản Cường Long thuê.”

“Nói bậy!”

“Không tin hả?” Người đàn ông đeo băng đô đỏ ngẩng đầu lên, ngạo mạn nói: “Giới thiệu chút, tôi tên Vũ Cao Phong, tổng giám đốc Bất động sản Cường Long.

Không chỉ tiệm thuốc Hồng Hội của các người, mà phía chính phủ đã cho Bất động sản Cường Long thuê cả con phố này rồi.”

“Tất cả thủ tục đã hoàn tất, cũng được chính phủ cho phép, Bất động sản Cường Long chúng tôi cũng là hợp lý hợp pháp.

Nếu không tin các người có thể kiểm tra, chúng tôi sẽ cung cấp đầy đủ giấy tờ thủ to: “Thế nào, còn muốn nháo nữa không?”

Trước những lời của Vũ Cao Phong, Mạc Nguyên bị á khẩu không trả lời được.

Nếu như phía chính phủ thực sự cho Bất động sản Cường Long thuê cả con phố, châu chấu đá xe, anh ta không muốn cũng phải nhường.

Vũ Cao Phong nói tiếp: “Thật ra cái tiệm thuốc cổ của nhà các người chẳng kiếm được bao tiền, mở ở nơi phồn hoa như vậy, đúng là lãng phí tài nguyên.”

“Sau khi Bất động sản Cường Long tiếp quản, sẽ lập tức dỡ tiệm thuốc, xây một nhà hàng lớn cho khách du lịch. Đến lúc đó xây nhà hàng Tứ Xuyên hay Hồ Nam, sẽ bàn sau.”

“Dù sao có là món ăn nào, tôi cũng nhất định làm cho nhà hàng phát đạt, kiếm thật nhiều tiền, không giống như tiệm thuốc tồi tàn của anh, quanh năm không kiếm nổi mấy đồng.”