Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1755




Chương 1755

“Đặc biệt là “Thần La Thiên Chinh” dưới trướng của con, ở dưới sự huấn luyện của Lôi Hạo thì càng có diện mạo hoàn toàn mới.

“Tin chắc không mất bao lâu nữa, Lôi Hạo nó có thể kế vị con, kế thừa danh hiệu ‘chiến thần Tu La’“

Lôi Hạo cười ha ha, nói: “Chiến thần Tu La?

Không, danh hiệu này con nhớ là thuộc riêng của sư huynh, cho dù sư huynh không còn chức vị thì vân giữ lại danh hiệu này. Con sau này cho dù kế thừa vị trí của sư huynh, e là cũng sẽ dùng danh hiệu khác.

Đối thoại của hai thầy trò khiến Giang Nghĩa nghe mà có hơi xót xa.

Chiến thần Tu La là chứng minh cho sự thành công của Giang Nghĩa ở biên giới phía Tây, đã in sâu trong tận sâu linh hồn của Giang Nghĩa.

Ôn Nhược Hà lại không kiêng ky nói ra, ở trong lòng ông ta rốt cuộc còn có mấy phần tình cảm đối với Giang Nghĩa?

Ông ta nói: “Nghĩa, con không bằng đi theo Lôi Hạo xem thử, tận mắt xem nó huấn luyện ‘Thần La Thiên Chinh’ mà con để lại như nào.”

Lôi Hạo rất tán thành rồi nói: “Cầu còn không được! Nếu sư đệ có chỗ nào làm không đủ tốt, vừa hay có thể xin sư huynh chỉ điểm.”

Ở chỗ ngồi, sắc mặt của Bạch Dương rất khó coi.

Thần La Thiên Chinh là chiến lực mạnh nhất của Giang Nghĩa ngoài 12 cung Hoàng Kim.

Nhưng đây là lực lượng thuộc chính phủ, sau khi Giang Nghĩa từ chức thì không thể dân đi, không giống 12 Hoàng Kim có thể từ chức theo.

Chuyện đau khổ nhất trên đời này chính là nhìn thấy quân vô địch do mình thống lĩnh trước kia, bây giờ bị người khác quản lý, bản thân chỉ có thể ở một bên nhìn.

Ôn Nhược Hà làm như này, chính là muốn tăng thêm địch ý của Giang Nghĩa đối với Lôi Hạo.

Những điều này, Giang Nghĩa hiểu hết.

Bạch Dương cũng hiểu.

Đâu có sư phụ nào chơi khăm đồ đệ như thế? Bạch Dương không nhìn nổi nữa, muốn nói thay cho Giang Nghĩa vài câu, nhưng lại bị Giang Nghĩa kéo lại.

“Cũng được, tôi cũng rất muốn nhìn xem các anh em trước kia hiện nay sống như nào.

“Cùng nhau đi xem thử.”

Vẻ mặt của Giang Nghĩa vấn bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười khẽ.

Thật sự giống như mong chờ gặp mặt bạ cũ vậy.

Nhưng Bạch Dương biết rõ, trong lòng Giang Nghĩa nhất định rất khó chịu, đừng nói Giang Nghĩa, dù là người không có quan hệ lắm như Bạch Dương cũng rất khó chịu.

“Vậy sư huynh đi theo sư đệ.”

Lôi Hạo dẫn đường ở phía trước, Giang Nghĩa và Bạch Dương đi đằng sau, cùng nhau đi quan sát trại huấn luyện của Thần La Thiên Chinh.

Bọn họ vừa đi thì ngay sau đó có một người phụ nữ đi phòng trong đi ra.

Là Uông Oánh Hà – vợ của Ôn Nhược Hà.

Bà ta ngồi ở bên cạnh Ôn Nhược Hà, đưa tay cầm ấm trà rót nước, sau đó để ấm trà xuống, xoay đầu nhìn Ôn Nhược Hà, nghiêm túc hỏi: “Ông làm như vậy thật sự tốt sao?”

Ôn Nhược Hà cầm ly trà nhấp một ngụm, không có trả lời.