Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1701




CHƯƠNG 1701

Lúc nói câu này, giọng điệu của Lưu Cảnh Minh hơi thay đổi, âm dương quỷ dị như tiếng ma quỷ trong phim kinh dị.

Giang Nghĩa vừa nhìn vừa nói: “ổn chứ, có gì mà không ổn?”

Lưu Cảnh Minh lại hỏi: “Anh không cảm thấy hơi khát sao?”

“Nghe anh nói như thế, hình như tôi hơi khát thật.”

“Anh không thấy đầu mình nặng trĩu sao?”

Giang Nghĩa đột ngột lắc người, anh đưa tay đặt lên tán rồi thở hổn hển: “Đúng vậy, đầu tôi nặng quá, thật khó chịu.

Lưu Cảnh Minh mừng rỡ.

Anh ta lấy một chiếc máy điều chỉnh tần số âm thanh từ trong túi ra, sau khi thay đổi tần số, anh ta liền đặt lên miệng.

Bằng cách này, những gì Lưu Cảnh Minh nói sẽ được truyền qua máy đến tai của Giang Nghĩa bằng một tần số cụ thể, từ đó tích hợp với loại thuốc mà Giang Nghĩa vừa uống, k1ch thích não bộ tuân theo mệnh lệnh.

Cũng có nghĩa là anh ta có thể kiểm soát hành động của Giang Nghĩa.

“Giang Nghĩa, ngồi xuống.”

Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, Giang Nghĩa lập tức nghe theo lệnh của Lưu Cảnh Minh mà ngồi xuống, hệt như một con chó đã được huấn luyện.

“Đưa tay trái ra.

Quả nhiên Giang Nghĩa liền đưa tay trái ra.

“Thè lưỡi như chó đi.”

Giang Nghĩa liên ngồi trên mặt đất và thè lưỡi ra như một con chó pug, hình tượng hoàn toàn sụp đổ.

“Hahahaha!l! Giang Nghĩa, anh cũng có ngày này sao?”

Lưu Cảnh Minh điên cuồng cười lớn, anh ta đã đợi thời khắc này quá lâu, cuối cùng tâm nguyện cũng hoàn thành rồi.

Từ lúc Giang Nghĩa “trở về”, một tổng giám đốc như anh ta lại phải nhịn tới nhịn lui, như thể Giang Nghĩa đã trở thành người thừa kế chính thức của công ty vậy.

Lưu Cảnh Minh luôn cảm thấy nghẹn trong lòng.

Bây giờ thì tốt rồi.

Giang Nghĩa uống thuốc, bị Lưu Cảnh Minh thoải mái khống chế, sau này anh ta cũng không cần phải nhịn nữa.

Lưu Cảnh Minh ngồi xuống sofa rồi nói: “Giang Nghĩa, rót cho tôi một tách trà.”

Giang Nghĩa ngoan ngoãn đến bên bàn rồi cầm ly rót nước, sau đó đưa tới trước mặt Lưu Cảnh Minh.

Lưu Cảnh Minh thầm thoải mái trong lòng.

“Thoải mái, quả thật quá thoải mái!”

Anh ta nâng cốc lên chuẩn bị uống trà thì bỗng nhiên trước mắt đen ngòm, không biết thứ gì đó đã chui tọt vào miệng anh.

Lưu Cảnh Minh còn chưa kịp suy nghĩ thì thứ đó đã rơi vào bụng anh ta.