Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 166




CHƯƠNG 166

Đến lúc phạm vi lan truyền rộng hơn, cho dù muốn lấy lại danh tiếng cũng không được nữa, chi bằng sớm bỏ tiền ra để diệt trừ tai họa sẽ thực tế hơn.

Đinh Thu Huyền do dự.

So với danh tiếng, tiền, thực sự chỉ là thứ yếu.

Nhưng cô nuốt không trôi cục tức này!

Đinh Thu Huyền nghiến răng nói: “Tôi không tin, không có ai trị được anh? Tôi muốn gặp sếp của anh.”

Hải Tùng Thịnh chỉ vào phòng làm việc cách đó không xa: “Đó, đó chính là phòng làm việc của sếp tôi, cô đi gặp đi, không ngại nói cho cô biết, cô gặp cũng vô nghĩa mà thôi.”

“Hừ!!!”

Đinh Thu Huyền đứng dậy, đẩy cửa phòng tiếp khách đi ra, hai ba bước đi đến cửa phòng làm việc, sau đó đẩy cửa ra, một bước đi vào.

Cô hét lớn vào bên trong: “Anh chính là ông chủ của công ty này? Ra đây? Nói xem anh quản lý nhân viên của mình như thế nào?”

Lúc này, Vương Thừa Lâm chủ công ty đang ngồi trên ghế làm việc vẻ lông mày, bị Đinh Thu Huyền đột nhiên hét lớn dọa sợ, bàn tay run lên một cái, bút kẻ lông mày kéo dài làm hàng lông mày bị lệch đi.

Cô ta hầm hừ bỏ cây bút kẻ cùng với cái gương xuống, trừng mắt nhìn Đinh Thu Huyền.

“Cô là ai vậy hả, ai cho phép cô vào phòng làm việc của tôi?”

“Ra ngoài!”

Đinh Thu Huyền cười lạnh một tiếng, cô cất bước đi tới chỗ bàn, chất vấn người nọ: “Biên tập của công ty cô… Hải Tùng Thịnh, bịa đặt tin tức ác ý, sử dụng ảnh chụp photoshop bôi đen người khác, tạo ra ảnh hưởng tiêu cực vô cùng to lớn, cô cứ thế mà mặc kệ à?”

Lúc này, Giang Nghĩa và Hải Tùng Thịnh cũng đi vào phòng làm việc.

Vương Thừa Lâm thuận miệng hỏi: “Tùng Thịnh, những lời mà cô gái này nó đều là thật à?”

Hải Tùng Thịnh lắc đầu liên tục: “Không có chuyện đó đâu bà chủ, cô vẫn còn chưa hiểu rõ tôi nữa ư? Tôi tuyệt đối không nói dối, với một trái tim công bằng liêm chính, tin tức nào tôi đưa ra cũng đều có căn cứ.”

Vương Thừa Lâm gật gật đầu: “Này cô, cô cũng đã nghe rồi đó chứ, nhân viên của tôi không có vấn đề gì hết.”

Đinh Thu Huyền tức đến nỗi sắp nổ phổi.

“Anh ta nói không có vấn đề thì không có vấn đề à?”

“Cô không biết điều tra hả?”

Vương Thừa Lâm bật cười ha ha: “Tôi đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ người, nếu như tôi đã dùng cậu ta thì tôi sẽ tin tưởng cậu ta. Này cô, so với việc đứng đây hung hăng càn quấy tôi, chẳng bằng cô suy nghĩ cho thật kỹ, có phải là chỗ nào đó của mình có vấn đề rồi không, mới có thể bị biên tập của chúng tôi đăng bài. Có một câu nói rất hay, cây ngay không sợ chết đứng, nếu như cô cảm thấy mình không có vấn đề, cho dù chúng tôi có đưa tin như thế nào, cô cũng không cần phải sợ hãi có đúng không? Cô đã sợ hãi, vậy thì nói rõ cô làm người không đủ chính trực.”

Cái đạo lý quái quỷ gì đây?

Đinh Thu Huyền hoàn toàn bất lực, cô sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người vô lý như thế.

Có một người chủ như vậy, cấp dưới còn không làm xằng làm bậy nữa mới lạ?

Lúc này, Giang Nghĩa chậm rãi bước tới, anh nhẹ giọng nói: “Tôi hỏi các người một lần cuối cùng, có xóa tin tức đi không?”

“Không.”

“Không có ý định xin lỗi?”