Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1645




CHƯƠNG 1645

Phi Kê giống như là kẻ hầu người hạ ném cây gậy đi vội vàng chạy tới trước mặt Giang Nghĩa, cũng không dám ngồi xuống mà ngồi xổm bên cạnh Giang Nghĩa.

“Uống trà đi.” Giang Nghĩa đưa tách trà cho anh ta.

Phi Kê bưng tách trà lên uống một hơp: “Trà của anh Giang đúng là ngon mà, mát lạnh dễ chịu.”

Miêu Đồng ở bên cạnh không biết nên nói cái gì cho phải, người trước mắt thật sự là đại ca của Dạ Cầm à, tại sao thái độ lại khiêm tốn như thế? Giống y như một tên tép riu.

Không hề có khí thế của lão đại.

Giang Nghĩa không ngẩng đầu lên mà nói: “Lần trước tôi đã nói với cậu rồi, mới có mấy ngày mà cậu đã quên hết rồi ư?”

“Không, không dám quên ạ.

“Không quên? Vậy nhóm người này là có chuyện gì đây?”

“Chuyện này… Phi Kê cắn răng: “Em biết sai rồi, em lập tức đuổi bọn họ đi ngay, sau đó tìm một công việc để làm, không dám xây dựng thế lực nữa”

Lợi hại.

Chỉ một câu nói mà đã dọa Phi Kê phải giải tán Dạ Cầm.

Làm sao người bình thường có thể có năng lực này được chứ?

Miêu Đồng tin tưởng sâu sắc những quan điểm trước kia về Giang Nghĩa chắc chắn sai lầm, tìm đàn ông thì phải tìm một người có thực lực khác với vẻ ngoài.

Nhưng tại sao Giang Nghĩa lại phải giả vờ như thế?

Chắc chắn là có bí mật.

Giang Nghĩa thở dài, tiếp tục nói: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, kêu cậu giải tán nhóm người này, yên phận mà đi làm, chắc là cũng không thể nào thực hiện được.

Dừng lại một chút, anh tiếp tục nói: “Như vậy đi, không cần phải giải tán Dạ Cầm, cậu cứ quản lý nó, chỉ có điều sau này không cho phép cậu tiếp tục cướp bóc khi dễ người hiền.”

“Chuyện này… Phi Kê có chút khó xử.

Hoặc là tiếp tục làm chuyện trước kia, hoặc là dứt khoát giải tán, cứ duy trì như thế mà không cho ra ngoài làm việc, vậy thì một nhóm người ăn gì uống gì để sống đây?

Giang Nghĩa vừa liếc mắt là đã có thể nhìn thấu sự nghỉ hoặc của anh ta, anh bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi cho cậu một địa chỉ, cậu đến đó nhận lương vào ngày mười hàng tháng, cứ tính theo đầu người, tiền lương một người trên một tháng là sáu mươi triệu, cậu là quản lý tiền lương của cậu gấp đôi, một trăm hai mươi triệu.”

Mẹ kiếp?

Có chuyện tốt như vậy à?

Dựa vào trình độ và lai lịch của bọn họ thì có thể đi đâu tìm một công việc có lương cao như thế? Cho dù dân anh em đi khắp nơi bắt nạt người khác, một tháng cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Mà bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng cảnh sát.

“Anh Giang, anh đối xử với chúng tôi không khỏi quá tốt rồi?”

Giang Nghĩa giơ tay lên: “Dừng. Không phải là tôi rảnh hơi muốn đối xử tốt với các người, nhận tiền lương của tôi thì sau này phải làm việc cho tôi. Từ bây giờ trở đi, công việc của các người chính là duy trì trật tự cho vùng này, nếu như gặp phải đám người cậy mạnh hiếp yếu, cướp bóc, tất cả mọi chuyện đều do các người quản.”