Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 157




CHƯƠNG 157

Mạnh Kiến Thọ ngẩn người.

Những tội trạng này đều rất rõ ràng, không hề vu oan bất cứ điều gì cho ông ta.

Nhưng ông ta không hiểu, rõ ràng mình tính kế chặt chẽ như thế, tại sao đột nhiên lại phá được án?”

Đinh Nhị Tiến phá án sao?

Không thể nào, ông ta đâu có năng lực ấy.

Mạnh Kiến Thọ càng nghĩ càng mơ hồ, ông ta tra tay vao còng, bị cảnh sát áp giải đi.

Viên Quang Sáng nhìn quanh những người có mặt ở đây rồi lên giọng cảnh cáo: “Các người nhớ mà chú ý đến hành vi của mình đấy.”

“Rút.”

Viên Quang Sáng dẫn đầu rời khỏi nơi này.

Ở một nơi khác, Đinh Nhị Tiến lái xe trên con đường cạnh dòng sông, lắng nghe tiếng mưa rơi trên đầu xe.

Trong lòng hết sức tuyệt vọng.

Không mượn được tiền, không nhờ vả được bất kỳ ai, đợi đến mai khi trời sáng thì ông ta sẽ phải ngồi tù.

“Mình không muốn ngồi tù.”

“Không muốn!”

Trong lúc cô đơn và tuyệt vọng, Đinh Nhị Tiến nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy xiết, ông ta sinh lòng quyết tâm, mở cửa xe đi đến bên bờ sông.

Giọt nước mưa rơi trên gương mặt ủ ê tuyệt vọng của ông ta.

“Vợ à, con gái à, tôi xin lỗi mọi người.”

“Tôi đi trước một bước đây.”

Đinh Nhị Tiến bước đến bên bờ, sóng nước dâng cao, làm đôi giày của ông ướt sũng.

Vào giây phút ông ta toan nhảy xuống, một chiếc ô tô chạy đến, ánh đèn xe rọi thẳng vào người Đinh Nhị Tiến.

Rồi sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Nhị Tiến, ông đừng làm bậy!”

Đinh Nhị Tiến ngẩn ngơ, giọng nói ấy hình như là…phó cục trưởng thì phải?

Ông ta quay người lại, nhìn thấy Trần Cường, phó cục trưởng cục Thủy Lợi đi đến gần mình.

Trần Cường vừa đi vừa nói: “Chuyện của ông đã được giải quyết rồi, cấp trên điều tra rõ ràng, chín mươi tỷ đó không phải do ông làm mất mà là bị tên khốn Mạnh Kiến Thọ ăn chặn, thẻ ngân hàng mà ông ta đưa cho ông không phải là thẻ của sở tài vụ, ông vô tội.”

“Tôi…vô tội thật sao?”

Đinh Nhị Tiến không dám tin vào tai mình.

Hố băng đã được lấp rồi sao?

Áp lực nặng nề trên đôi vai ông ta đột nhiên được gỡ bỏ, ông ta ngồi phịch xuống đất như thể đã sức cùng lực kiệt.

Trần Cường giơ dù che chắn rồi khom lưng đỡ ông ta dậy.