Chiến Thần Tu La

Chương 1546






CHƯƠNG 1551

Giang Nghĩa lắc đầu: “Không phải hối hận, mà là chúng ta trước đã giao hẹn rồi, số tiền này là tôi cho ông, không phải cho thủ hạ của ông. Hơn nữa tôi lúc đầu nói rồi, sợ ông không cầm đi được, ông nói không sao, cầm đi được.”

“Vậy nên, dựa theo giao hẹn của chúng ta, số tiền này ông có thể cầm đi, nhưng cũng chỉ có thể một mình ông chuyển đi, không thể để những người khác giúp. Cũng không thể dùng xe, không thể dùng bất cứ công cụ nào, tay không chuyển tới nơi ông ở.”

“Phi Kê, mời.”

Nghe xong những lời này, mặt của Phi Kê đã xanh hết rồi.

Chỗ ông ta ở cách chỗ này mấy chục km, trong tình huống không dùng bất cứ công cụ nào đi đi lại lại cũng mệt chết rồi, huống chỉ vận chuyển nhiều chồng tiền như vậy?

Chỉ với sức của một người, tay không vận chuyển 30 tỷ tiền mặt từ khách sạn tới chỗ Ở cách mấy chục km.

Ha ha, loại chuyện này có thể làm được sao?

Cho dù có thể làm được, vậy cũng phải tiêu tốn mấy tháng tới một năm?

Đây không phải là lấy người khác ra trêu đùa hay sao?

Sắc mặt của Phi Kê lại thay đổi, trừng mắt với Giang Nghĩa, nói: “Oắt con cậu có phải đầu óc xảy ra vấn đề rồi không? Muốn tôi một tay vận chuyển 30 tỷ tiền mặt đi tới chô ở cách mấy chục km bằng tay không?

Cậu là muốn ông nội này mệt chết à?”

Giang Nghĩa đã cười: “Tôi đã nói, không phải tôi không cho ông tiền, chỉ là sợ ông không cầm đi được. Ông cứ không nghe, nhất định kiên trì muốn tiền, như vậy tôi có cách gì chứ? Phi Kê, chuyển đi?”

“Tôi chuyển cái đầu nhà cậu!”

Khẽ phất tay, thủ hạ trong cả khách sạn đều vây lại.

Phi Kê hừ lạnh một tiếng: “Oắt con, cậu sợ là vân chưa làm rõ tình hình nhỉ? Bây giờ người chịu uy hiếp tới tính mạng là cậu, không phải là tôi! Vốn ông nội đây thấy cậu biểu hiện tốt, chuẩn bị giữ lại một mạng của cậu thậm chí nhận cậu làm đàn em.”

“Nhưng cậu thật sự không biết nể nang, vậy mà dám trèo lên đầu của ông nội đây mà đái.”

“Đây là do cậu tự tìm, đừng trách tôi thủ đoạn tàn độc.”

Phi Kê chỉ sang Giang Nghĩa: “Trước tiên cắt một tay một chân của cậu ta, sau đó treo lên, từ từ dốc máu, khiến cậu ta từ từ đợi chết.

Loại hành hạ này đủ ác.

Cắt tay, cắt chân đã đủ tàn nhấn rồi, còn không cho chết dứt khoát, treo người ta lên, để máu từ từ chảy cạn đợi chết.

Thủ đoạn tàn độc, nghe mà kinh hãi.

Giang Nghĩa lắc đầu: “Không ngờ trong thủ đô, vậy mà còn có kẻ ngang ngược tàn ác như các người.”

Chưa dứt lời, một thủ hạ ở trên cùng đã tung con dao bầu tới, chém về phía tay của Giang Nghĩa.

Một tên đàn em cỏn con, sao có thể làm bị thương được chiến thần Tu La?