Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 151




CHƯƠNG 151

Không khí trong phòng lập tức đóng băng.

Đinh Thu Huyền và Tô Cầm còn đỡ, chỉ nhíu mày cho rằng Giang Nghĩa ăn nói không tự lượng sức mình, nhưng Đinh Nhị Tiến thì không.

Đinh Nhị Tiến trừng mắt quát Giang Nghĩa: “Mày câm miệng cho tao! Như vậy còn chưa đủ xấu hổ hay sao? 90 tỷ, mày có biết khái niệm 90 tỷ không? Cả đời này mày cũng không thể kiếm ra được đâu!”

“Mau cút về phòng cho tao, bây giờ tao không muốn nhìn thấy mày.”

Tô Cầm nhanh chóng nháy mắt với Giang Nghĩa: “Ba con đang tức giận, con về phòng trước đi.”

Giang Nghĩa không nói gì, vẻ mặt không chút thay đổi, hờ hững về phòng ngủ.

Trong phòng khách.

Mạnh Kiến Thọ cười khinh thường: “Nhị Tiến, ông cũng thật là, ông kiếm thứ gì về làm con rể mình vậy? Cũng quá không biết xấu hổ rồi! Lập tức bảo con gái ông ly hôn với cậu ta rồi gả cho con trai tôi đi. Hai nhà chúng ta làm thân thích, sau này cũng không cần phải tức giận nữa.”

Đinh Nhị Tiến không ngừng lắc đầu: “Ôi, tôi bất lực thôi, chủ nhiệm, ông tưởng tôi không muốn đuổi tên ăn bám này ra khỏi nhà sao? Tất cả đều là lỗi của hai mẹ con này!”

Tô Cầm và Đinh Thu Huyền không nén được cơn giận.

Bọn họ đều có một phần tình cảm nhất định với Giang Nghĩa, nhưng lúc này Đinh Nhị Tiến đang nổi nóng, lại còn đang gặp rắc rối lớn, để không tiếp tục khiến Đinh Nhị Tiến tức giận, bọn họ cũng không nói gì.

Đinh Nhị Tiến đứng lên nói: “Chủ nhiệm, làm phiền ông rồi, dù thế nào thì tối nay ông cũng phải giúp tôi che giấu chuyện này, đừng để người ta biết nhé.”

“Ông yên tâm, có tôi ở đây, ông không cần lo. Chỉ là không thể cứ giấu giếm mãi được, ngày mai ông định làm sao đây?”

Đinh Nhị Tiến nói: “Tôi sẽ lập tức tìm cách lấp đầy chỗ thiếu hụt đó.”

Mạnh Kiến Thọ vỗ vỗ bả vai Đinh Nhị Tiến: “Vậy ông cố lên, không phải tôi hù ông đâu, nếu ngày mai mà không lấp được chỗ thiếu hụt kia thì ông thật sự sẽ phải ngồi tù đó. 90 tỷ không phải là con số nhỏ, có thể phải ngồi tù 10 năm đấy, tự ông suy nghĩ đi.”

Mạnh Kiến Thọ nói xong thì đứng dậy rời đi.

Đinh Nhị Tiến vừa rời đi thì Đinh Thu Huyền lập tức nói: “Ba, con cảm thấy chuyện này có vấn đề.”

Đinh Nhị Tiến liếc cô một cái: “Vấn đề gì?”

“Ba, con nghĩ Giang Nghĩa nói đúng đấy. Nếu sau khi lấy tấm thẻ từ bộ phận tài chính mà không xảy ra vấn đề gì, sau khi ba nhận lấy cũng không có sai sót thì chỉ có thể là trong khoảng thời gian trước khi hai người gặp nhau đã xảy ra vấn đề. Trong khoảng thời gian này, Mạnh Kiến Thọ đang giữ tấm thẻ.”

“Hơn nữa ba à, có một chuyện con không thể không nhắc ba. Lần trước ba sắp xếp cho con xem mắt Mạnh Chí Định, con trai của Mạnh Kiến Thọ. Lúc đó, con đã từ chối anh ta nên đã chọc giận anh ta. Anh ta còn nói là hãy chờ đó nữa. Ba nghĩ đi, có khi nào Mạnh Kiến Thọ cố tình bẫy ba không?”

Đinh Nhị Tiến nghe xong thì nổi giận.

Ông ta vỗ bàn mắng: “Con đang nói nhảm cái gì vậy hả? Lần trước xem mắt con mắng Mạnh Chí Định một trận, lúc đó chủ nhiệm Mạnh không những không trách ba mà còn mắng con trai mình là thằng khốn nữa. Chủ nhiệm tốt như vậy, con không thể tùy tiện nói xấu người ta được!”

“Ba thấy gần đây con ở gần Giang Nghĩa quá nên đầu óc cũng trở nên ngu đần rồi!”

“Hơn nữa nếu chủ nhiệm thực sự muốn chỉnh đốn ba thì ông ấy có thể trực tiếp bảo ba cút đi chứ hà cớ gì phải dùng thủ đoạn này? Làm như vậy có ích lợi gì không?”

“Mấy người đó, đừng lấy lòng dạ bỉ ổi của mình để phỏng đoán người đạo đức. Thu Huyền, ba khuyên con sau này bớt ở gần Giang Nghĩa lại đi, nếu có cơ hội thì ly hôn luôn, cái thứ vô dụng đó khiến ba rất chán ghét.”