Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 144




CHƯƠNG 144

Nhưng tính cách cao ngạo của cô tuyệt đối không cho phép cô mất mặt vào lúc này, sống chết cũng phải mua đống quần áo trong tay.

Dương Mai cũng không chịu thua, ôm một đống quần áo, bộ nào cũng mấy chục triệu, rẻ nhất cũng hơn sáu mươi triệu, một đống quần áo cộng lại phải 2 tỷ mấy.

Chồng cô ta nhìn cau cả mày, khẽ nói: “Mai à, này…quá nhiều cũng không mặc hết, bớt mấy bộ đó đi em?”

Dương Mai trừng mắt ông ta: “Không mua phải không? Em không sinh nữa.”

“Mua, mua mua mua, mua tất!” Ông ta sợ Dương Mai dùng chiêu này dọa mình nhất.

Giây lát sau, mọi người đã chọn quần áo xong xuôi, đi xếp hàng thanh toán.

Nhân viên phục vụ thấy Trình Đan Đình và Dương Mai ôm nhiều quần áo như vậy, vô cùng kích động, tươi cười đầy mặt.

Họ cực kỳ khách sáo giúp đỡ hai người mang quần áo thanh toán.

Kết quả cuối cùng là: Quần áo của Trình Đan Đình tổng cộng 2,94 tỷ, mà quần áo của Dương Mai tổng cộng là 2,82 tỷ.

Trình Đan Đình vô cùng vui vẻ: “Hừ, cuối cùng vẫn là quần áo của tôi đắt hơn đi?”

Dương Mai tức giận hét lên: “Có sai không vậy, quần áo của tôi sao lại rẻ hơn cô ta? Nhân viên phục vụ các người có phải giảm giá cho tôi không? Tôi không cần giảm giá!”

Nhân viên phục vụ nhìn nhau, bán quần áo nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu thế này.

Trình Đan Đình cười, vừa lấy thẻ ngân hàng ra khỏi túi vừa nói: “Chuyện đến bây giờ, cô nói gì cũng vô ích, thua chính là thua.”

“Cô!!!”

Trình Đan Đình lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên phục vụ, kết quả vừa đưa sang liền ngây ngốc.

Thẻ ngân hàng của cô lại gãy thành hai mảnh!

“Sao lại vậy?”

Cô ngẫm nghĩ lại, hẳn là vừa rồi lúc bị tên côn đồ bắt giữ, vì hắn dùng sức quá mạnh đè lên túi tiền, nên đè gãy rồi.

Làm sao đây?

Cô quay lại vội vàng, cũng không mang theo nhiều thẻ, không quét được làm sao đây?

Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi: “Thưa cô, xin hỏi cô còn thẻ khác sao?”

Trình Đan Đình rất ngượng ngùng: “Có thì có, chỉ là không mang theo.”

“Không mang theo?” Dương Mai cười ha hả đi tới: “Đan Đình, cô đấy, vẫn như xưa, vẫn thích làm ra vẻ như vậy, rõ ràng nghèo không ăn nỗi cả cơm, còn muốn đánh sưng mặt giả người béo.”

“Cô nói cô tranh cái gì với tôi chứ?”

“Chồng tôi là ông chủ lớn ngành thủy sản, thu nhập hằng năm cả chục tỷ, mua quần áo như vậy dễ như trở bàn tay. Lại nhìn cô xem, tìm một tên quỷ nghèo nông thôn cày cuốc làm bạn trai, có thể có tiền mới lạ.”

“Cô nhìn dáng vẻ đắc ý vừa rồi của cô, tôi xém chút thật sự cho rằng cô rất có tiền, ha hả, hóa ra chỉ là con cọp giấy, chỉ được vẻ ngoài.”

“Đan Đình, xem ra nhiều năm như vậy cô ở nước ngoài cũng không lăn lộn ra dáng vẻ người.”

Trình Đan Đình tức giận muốn nổ phổi.

Cô quả thực là gãy thẻ, thẻ khác không mang theo bên người, nhưng bây giờ nói ra ai tin?