Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1272




CHƯƠNG 1272

Nhưng trong lòng ông ta lại rất vui.

Bởi vì ông ta biết rõ, ông ta không thể chết được.

Star Jewelry.

Giang Nghĩa đến phòng làm việc của tổng giám đốc chi nhánh, giao tài liệu thủ tục giao nhận cho Viên Triệu Hào.

“Làm xong việc rồi?” Viên Triệu Hào hỏi.

“Làm xong rồi.”

“Không có sự cố ngoài ý muốn nào.”

Giang Nghĩa bật cười: “Thế nào, một chút chuyện nhỏ này tôi cũng không thể làm tốt sao? Viên Triệu Hào, ông cũng có chút xem thường năng lực của tôi rồi?”

Vẻ mặt Viên Triệu Hào thay đổi.

Trong lòng ông ta cũng tính toán xem, rốt cuộc vấn đề ở đâu.

“Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi xuống đi.”

“Được.”

Giang Nghĩa rời khỏi phòng làm việc.

Viên Triệu Hào lập tức đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó lén lút gọi điện thoại cho Weiss.

“Weiss, bên phía ông sao vậy? Tại sao Giang Nghĩa vẫn bình an trở về?”

“Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả!”

“Sao lại không hỏi ông? Tôi đã sắp xếp xong hợp đồng buôn lậu rồi, lúc nào ông sắp xếp người đến lục soát?”

“Còn lục soát cái shit? Đồ dùng để vu oan đã không thấy, cái hợp đồng kia của ông cũng không có tác dụng gì.”

“Hả? Vậy phải làm sao?”

“Ông nghĩ cách lấy ra đi.” Weiss không tim không phổi nói.

Viên Triệu Hào quả thật không còn gì để nói, để vào đã rất khó khăn rồi, còn phải lấy ra? Đùa gì vậy?

“Weiss, ông đang đùa tôi hả?”

“Haha, ông đây tổn thất hơn 90 tỷ, còn có thời gian mà đùa với ông sao? Cút đi!”

Weiss cúp điện thoại một cách vô cùng thô lỗ.

Viên Triệu Hào vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng chuyện đến mức này cũng không biết phải làm thế nào, từ trong cuộc đối thoại lúc nãy cũng có thể biết được, lần này Giang Nghĩa đã biến nguy thành an.

“Không thể nào, kế hoạch không chút sơ hở, rốt cuộc tại sao tên tiểu tử Giang Nghĩa lại thoát được?”

Ông ta cũng không thể hiểu được.

Chuyện này đã đi đến bước cuối cùng.

Ba ngày sau, Giang Nghĩa ngồi trong phòng làm việc, đang xử lý một số công việc.

Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.”

Kẽo kẹt một tiếng, cửa được mở ra, một người đàn ông chậm rãi đi vào.