Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 1119




Chương 1119

Anh từ tốn nói: “Tôi là khách của chủ tịch Kỳ, chúng tôi đã hẹn dùng cơm ở đây.”

Nghe nói như thế, bảo vệ cười không ngậm được mồm.

“Ôi chao, cậu còn biết chủ tịch Kỳ của chúng tôi cơ à, còn muốn ăn cơm với chủ tịch Kỳ?”

“Cũng không chịu soi gương xem xem bộ dạng của mình như thế nào, chủ tịch Kỳ chúng tôi lại là bạn bè với tên ăn mày như cậu à?”

“Tôi nói cho cậu biết, trước đó cũng có người nói như vậy, thiếu chút nữa là đã bị tôi đánh gãy chân. Thằng nhóc này, nếu như cậu thức thời thì cút đi đi, đừng để ông đây phải ra tay, có hiểu không hả?”

Bảo vệ không chịu nói lý.

Anh ta thấy Giang Nghĩa là một kẻ lừa gạt, không biết đến gặp chủ tịch Kỳ của bọn họ là có ý định gì.

Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu: “Anh thật sự muốn tôi đi?”

“Nói nhảm à, cút đi.”

“Nếu như tôi đi, anh muốn mời tôi trở lại coi như khó khăn đó.”

“Ôi ôi, còn mời cậu trở lại hả, tưởng mình là ai chứ. Cậu có chịu đi không hả, nếu như không cút, ông đây sẽ đánh gãy chân cậu, để người khác khiêng cậu đi.”

Giang Nghĩa nhún vai, quay người người móc điện thoại gọi cho Kỳ Chấn.

Điện thoại vang lên ba tiếng liền được kết nối.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhiệt tình của Kỳ Chấn: “Giang Nghĩa, anh tới chưa, bây giờ tôi đi đón anh.”

Giang Nghĩa cố ý giả vờ như rất ấm ức: “Đến thì đến rồi, nhưng mà không thể vào.”

“Là sao?”

“Bảo vệ nhà ông thật là hung dữ, kêu tôi cút đi kìa.”

“…”

Cạch một tiếng, điện thoại bị dập máy.

Giang Nghĩa cúp điện thoại, anh cười cười, cố thả chậm bước chân từ từ đi tới, anh biết là một lúc nữa sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cũng không phải là anh muốn chỉnh người bảo vệ kia, chỉ là muốn đùa anh ta thôi.

Quả nhiên, Giang Nghĩa còn chưa đi được năm mươi mét thì đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cộc cộc cộc cộc.

Tên bảo vệ lúc nãy chạy đến trước mặt Giang Nghĩa giống y như là một cơn gió, dường như biến thành người khác, trên mặt chất đầy nụ cười.

“Anh Giang, xin dừng bước.”

Giang Nghĩa giả vờ như mình không biết cái gì: “Sao vậy, chê tôi cút không đủ nhanh hả, vậy thì tôi đi nhanh một chút.”

Anh giả vờ như muốn tăng nhanh bước chân, dọa bảo vệ vội vàng duỗi tay ngăn cản.

“Anh Giang, anh đừng có nói đùa nữa, lúc nãy chủ tịch Kỳ đã khiển trách tôi một phen, anh là vị khách tôn quý nhất của chủ tịch Kỳ chúng tôi.”

“Nếu như ngày hôm nay không thể mời anh trở về, chắc chắn là công việc này của tôi sẽ bị ném mất.”

Giang Nghĩa nhíu mày: “Không phải là anh kêu tôi cút đi à?”