Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 975





Cố Hạ Dương thoáng sửng sốt.

“Tôi thả tụi nó cho ra trước, đi nói cho phụ huynh tự mình đến quỳ nói xin lỗi với tôi mà!”
Ngay cả đám người Đỗ Minh Hạ đều rất kinh ngạc.

Không phải là đến nói xin lỗi sao?
Sao cả đám ai nấy đều hùng hổ hung hăng quá vậy, nhìn như muốn đến ăn thịt người.

Đỗ Minh Hạ trốn ở sau cùng lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Thực ra khi nãy khi đi ra ông ta nhận ra hết những người này rồi.

Đó đều là những nhân vật nổi tiếng của Hoa Hải.

Nhất là Cố Hạ Dương kia, càng là nhân vật số một của Hoa Hải.

Sao gã có thể không biết được?
Nhưng không ai có thể ngờ rằng người bọn họ đã đụng tới chính là Diệp Quân Lâm!!!

“Ha ha ha…”
Nghe thấy Diệp Quân Lâm nói vậy, Cố Hạ Dương không những không tức giận mà còn bật cười ha ha.

Ông ta rất vui vẻ.

Lâu lắm rồi ông ta không gặp được người thanh niên nào phách lối đến như vậy.

Những thanh niên ngông cuồng trước đó đều bị ông ta giết chết cả rồi.

Ông ta tin Diệp Quân Lâm sẽ trở thành một trong số đó.

Diệp Quân Lâm nói.

“Không biết, tôi cũng không cần biết, bởi vì tôi biết ông không phải đối thủ của tôi.”
Ngang ngược.

Phách lối.

Không ai bì kịp.


Nhưng Diệp Quân Lâm lại giữ một thái độ vô cùng điềm tĩnh thản nhiên, sở hữu một khí chất như nắm rõ mọi thứ như lòng bàn tay.

Điều này làm cho Cố Hạ Dương thấy hốt hoảng.

Nghĩ đến Phó Thương Long đã ra lệnh phải đối phó với cậu ta.

Chẳng lẽ thằng nhãi này chính là cậu cả đến từ Kinh Thành?
“Cậu đến từ Kinh Thành à?”
Cố Hạ Dương hỏi dò.

“Không, người Thiên Danh bản địa.”
Diệp Quân Lâm đáp.

“Vậy thì tốt!”
Cố Hạ Dương nở một nụ cười.

“Nhóc con, tao nói cho mày biết, trên đời này có một số người mày không đụng vào nổi! Ví dụ như cháu trai của tao, Cố Hạ Dương này đã từng nói, nếu có kẻ nào dám cả gan đụng đến một sợi tóc của cháu trai mình, nhất định tao sẽ giết cả nhà kẻ đó!”
“Hai mươi tư năm qua, chưa từng có kẻ nào.

dám đụng đến một cọng tóc của cháu trai tao!
Mày là kẻ đầu tiên dám làm vậy, còn đánh gãy cánh tay của cháu tao!”
Ngữ điệu của Cố Hạ Dương thản nhiên như không, chỉ như đang kể lại một câu chuyện nào đó..