Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 177





Mọi người xung quanh cũng chăm chú nhìn món quà, có ý dò xét.

Ai nấy đều cùng chung ý kiến với Trương Văn Thao.

Chỉ cần nhìn bao bì đóng gói thô sơ, họ có thể nhận ra đó là rượu và thuốc là kém chất lượng.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lập tức chui xuống gầm bàn khi thấy cảnh tượng này.

Chẳng trách, lúc trước Diệp Quân Lâm lại hỏi về sở thích của lão phu nhân.

Khi nghe nói về rượu và thuốc lá, Diệp Quân Lâm đã thực sự chuẩn bị hai món quà này.

Những thứ đồ kém chất lượng thế này, thực sự lại đẩy họ vào chỗ chết rồi.

Lão phu nhân nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với bọn họ ngay tại chỗ, cũng không bao giờ cho họ thêm một cơ hội nào nữa.


Triệu Nhã Lan nóng lòng muốn tự tay giết chết Diệp Quân Lâm.

Một người còn nói to: “Đây chắc chắn là thuốc lá và rượu kém chất lượng.”
Tuy nhiên, Triệu Viễn, Dương Tống và một vài người khác thì đã nhìn ra điểm bất thường.

Máy thứ này, dường như đều là đồ đặc biệt cung cấp cho quân khu.

Đặc biệt là khi họ nhìn thấy logo hình rồng trên bao bì.

Triệu Thanh Phong và Trương Văn Thao liếc nhau cười: “Ông bà ơi, chúng ta mau vứt món quà thấp kém này đi được không? Giữ nó lại đây thật khiến mọi người nhức mắt.”
“Các người im đi!” Đột nhiên cả Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan đồng thanh hét lên.

Hai người đang cầm lên hộp thuốc và chai rượu, nhìn lên nhìn xuống một cách chăm chú, như thể cả hai đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Thái độ trân trọng như vậy, rõ ràng còn cần thận hơn khi cầm hai viên dạ minh châu trị giá hàng chục triệu lúc nãy.

Dần dần, đôi lông mày cau có liền giãn ra, khóe miệng khế cong lên, rõ ràng là nụ cười hạnh phúc từ sâu thẳm tiềm thức.

Hai người dường như hạnh phúc hơn khi nhận được bất kỳ món quà nào trước đây.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn theo phản ứng của hai người lúc này.

Ai nấy đều tự hỏi, rốt cuộc thứ rượu và thuốc lá này có gì mà quý giá đến thế?
Ước chừng một phút sau, Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan mới đưa mắt nhìn nhau, phấn khích nói: “Đúng rồi, đúng là nó rồi!”
Diệp Quân Lâm hút một hơi thuốc, cười nói: “Không biết ông bà có thích món quà này của cháu không ạ?”
“Thích! Rất thích!”

Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan gật đầu lia lịa.

Ngô Mộc Lan thậm chí còn cầm lấy micro và mỉm cười tuyên bố: “Món quà từ cháu rễ Diệp Quân Lâm là món quà khiến tôi hài lòng và yêu thích nhất hôm nay!”
Ngay khi điều này được nói ra, cả căn phòng dường như không thể nói được điều gì, đột ngột rơi vào im lặng.

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan, vốn dĩ đang chờ phán quyết, lúc này còn choáng váng hon cả.

Sắc mặt Lý Tử Nhiễm liền trở nên vô cùng ngạc nhiên.

Trương Văn Thao, Triệu Thanh Phong và những người khác còn tưởng mình nghe nhằm, tò mò hỏi lại: “Bà có nhầm lẫn gì không? Nhìn bao bì và cách đóng gói này, có thể biết đó là thứ đồ có chất lượng không tốt.

Làm sao có thể là món quà yêu thích nhất của bà được?”
Trên mặt bà cụ hiện lên vẻ hưng phấn không kiềm chế được, nâng thuốc lá và rượu trong tay lên: “Các cháu vẫn là mấy kẻ không hiểu biết nhiều.

Có khi cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy loại thuốc là và rượu này.”
Triệu Kiến Quốc cũng lập tức phụ họa: “Bởi vì đây chính là rượu và thuốc lá được chuẩn bị đặc biệt dành riêng cho quân khul”
“Thuốc lá, rượu bia đặc sản quân khu đúng là hiếm nhưng cũng không hiếm đến mức như vậy chứ.” Trương Văn Thao nói.


Nếu anh ta muốn, anh ta chắc chắn có thể sử dụng mối quan hê của mình để có được.

Lão phu nhân trừng mắt nhìn anh: “Hừ, cháu nghĩ đây là rượu và thuốc trong quân đội bình thường sao? Đây là loại rượu và thuốc lá đặc biệt dành cho Viêm Hoàng thiết lữ nằm dưới quyền tướng quân Côn Luân, chiến thần của Trung Quốc.

Trên bao bì đều có những dấu hiệu đặc biệt, ví dụ như hình rồng trên thân hộp, và logo Côn Luân Viêm Hoàng ở đáy chai rượu.”
“Những người có chút hiểu biết đều hiểu rằng, thuốc lá, rượu cùng các vật dụng đặc biệt của Viêm Hoàng thiết lữ đều không có khả năng lọt ra ngoài.

Dù có mấy chục tỷ cũng không thể mua được những món đồ này.”
“Đúng vậy, cho dù là người vừa có quyền vừa có tiền, e rằng cũng không thể lấy được thứ rượu và thuốc đặc biệt này.”
“Bọn ta từng uống nó tại nhà của một người lính đã nghỉ hưu của Viêm Hoàng thiết lữ, cho đến tận bây giờ vẫn không thể quên được hương vị đó.

Đây thực sự là rượu và thuốc đặc biệt dành riêng cho Viêm Hoàng thiết lữ.”
Ngay khi những lời này vang lên, toàn bộ căn phòng một lần nữa rơi vào im lặng..