Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1518





Hôm nay, anh ta mới là kẻ mạnh mà không ai có thể chạm đến! Là một tôn tại mà không kẻ nào có thể sánh bằng.

Nhưng trong mắt đám người nhà họ Tần này, Tây Phương lại chỉ là một cái xác.

“Nếu đã muốn chết, thì để tôi giúp anh!” Tần Chiến Thiên bước lên một bước, lập tức tiến đến được trước mặt Tây Phương.

Một chiêu! Tần Chiến Thiên muốn dùng một chiêu duy nhất, giết chết Tây Phương.

Nhưng ngay lập tức, sắc mặt anh ta đã biến đổi.

Bởi vì Tây Phương lại có thể tránh được chiêu này.

Toàn bộ những người xung quanh đều vô cùng kinh hãi.

Kế tiếp, hai người bọn họ lao vào giao chiến…
Đám người nhà họ Tân ban đầu thì hết sức cao ngạo, nhưng ngay sau đó là kinh ngạc, rồi lại đến sợ hãi…

Sau khi giao chiến được khoảng trăm chiêu.

“Rầm!” Đột nhiên có một người đã bị đánh bay, trong khi đó, người kia còn phi thân từ trên xuống, đứng giữa không trung mà nên thêm một cú thật mạnh lên kẻ đối diện.

“Äm!” Cuỗi cùng, người nọ nặng nề mà rơi xuống mặt đất, nên gạch xanh phía dưới cũng vì thế mà xuất hiện từng vết nứt vỡ.

Tất cả mọi người đều nhìn sang bên đó.

Toàn bộ người nhà họ Tần đều trợn tròn mắt.

Bởi vì kẻ nằm ở trên mặt đất lúc bấy giò lại là Tần Chiến Thiên.

Cả người anh ta toàn là máu, xương cốt đã gãy nát mất không ít, cơ thể co quắp lại thành một cục.

Trong đôi mắt của anh ta chỉ có tràn đầy kinh hãi.


Chấn động! Quá mức chấn động! Chẳng ai có thể ngờ được rằng, Tây Phương sẽ trở nên mạnh mẽ đến nhường này!
Đến Tần Chiến Thiên cũng không còn là đối thủ của anh ta nữal Tần Long Phi trợn tròn mắt.

Tần Phong Lương trợn tròn mắt.

Tiêu Yến cũng phải trợn tròn mắt.

Làm sao mà anh ta có,thể đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Không phải là ngồi trøng tủ tận tám năm sao!
“Tần Chiến Thiên từ lâu đã không còn là nỗi sợ của tôi nữa rồi, năm đó, tôi ngây thơ tin rằng anh ta chắc chắn là kẻ mạnh nhất mà tôi có thể gặp, nhưng sau khi bị đẩy vào chiến trường, tôi mới phát hiện, thì ra là do tầm mắt tôi hạn hẹp thôi!”
Tây Phương cười to, nói.

“Chiến trường? Không phải là trong ngục giam ư?”
Tiêu Yến kinh ngạc hỏi.

“Trời không diệt đường cùng của ai bao giờ, trong thời gian ở trong tù, tôi đã được lựa chọn đến đội chiến đấu đặc biệt.

Thân phận của tôi hiện giờ chắc chắn cácíngườiđều đã từng nghe qua… là Chiến vương Tây Phương.”
“Hả?”
“Cái gì? Chiến vương Tây Phương?”.