Chiến Thần Tình Sử

Chương 6: Tôn Võ Trọng Thương




Vương Tín Hàn kia nghe thế vội vàng giải thích “Hiểu lầm, tất cả đều hiểu lầm… con chỉ tình cờ gặp cô ta trong nhà vệ sinh, lúc đó cô ta đột nhiên hét toáng lên, đến con còn chưa biết chuyện gì, sau đó còn bị một đám vệ sĩ cô ta đánh, cha phải tin con?.

Tôn Văn hả hê cười chăm chọc “chú ba nó mê gái hơn mạng, gặp con dâu nhà họ Hoàng xinh đẹp có tiếng, chú lại bảo không làm gì, quỷ mới tin được chú?

Vương Tín Hàn tức giận quát “Anh hai, tôi không phải dạng tốt đẹp gì, nhưng chuyện tôi làm tôi sẽ chịu, anh đừng ở đây ngậm máu phun người”.

Tôn Văn khinh khỉnh cố ý lớn tiếng trách “Nhà họ Hoàng sớm đã cho người tới báo, chú ba xàm sở vợ cậu cả nhà người ta là sự thật, còn có rất nhiều người chứng kiến, chú định giải thích việc này như thế nào?

Ông ta cố ý lớn tiếng như thể nhắc nhở Vương Trung Thiên chuyện họ Hoàng đã cảnh báo, nếu không cho họ câu trả lời hợp lý, nhà họ Hoàng sẽ trực tiếp xuống tay với nhà họ Vương.

Anh … anh… Vương Tín Hàn mắt trợn ngược tức giận, tay run run trừng mắt Tôn Văn, nhưng mãi vẫn không nói nặn ra được lời nào.

Quan sát từ đầu đến cuối, lúc này Hàn Quản gia đến bên cạnh Vương Trung Thiên khẽ nói “Lão gia, có khi nào đây là cái bẫy nhà họ Hoàng tung ra ép chúng ta sa lưới không?”.

Sao ông có suy nghĩ vậy. Vương Trung Thiên nghi hoặc nói.

Hàn Quản Gia chậm rãi nói “trước nay nhà Họ Hoàng luôn có xung đột với nhà chúng ta sao? Gần đây chúng ta đang tranh thầu dự án Khu đô thị Hưng Phát, theo tôi được biết nhà họ Hoàng lần này cũng có mặt trong danh sách đấu thầu. Tôi nghi ngờ là họ đang tìm một cái cớ để xuống tay với chúng ta, thuận lợi còn có thể cướp luôn dự án lần này”.

Vương Trung Thiên nhíu mày suy nghĩ “chuyện này không phải không có khả năng, nhưng không có bằng chứng, cùng lắm chỉ là suy luận chúng ta mà thôi”.

Đang định nói thêm gì đó thì bỗng từ phía ngoài có năm chiếc BMW sang trọng, dừng đột ngột trước cổng. Người lái xe vội mở cửa, một người thanh niên chừng 28 tuổi, tóc chảy ngược, khoác âu phục trắng sang trọng ung dung bước vào. Theo sau hắn còn có hai vệ sĩ mặt mày hung tợn, đằng đằng sát khí.

Mười mấy bảo vệ họ Vương lập tức ngăn chặn, nhưng bị một tên vệ sĩ toàn bộ đánh bay trong chưa đầy mười giây, ung dung theo sát chủ nhân ung dung bước vào hội sảnh như chổ không người.

Sự chấn động lớn không chỉ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong gia tộc họ Vương, còn có rất nhiều ứng viên tham gia thủ thách đang hướng về nơi này. Trung Quân trong lúc rãnh rổi nhàm chán cũng bước đến, vừa đến nơi Trung Quân đã phát hiện Hán Siêu vậy mà cũng ở đây.

Trung Quân khẽ nháy mắt chào hỏi, chỉ tiếc rằng Hán Siêu vẻ mặt lạnh lùng dường như không thèm để ý đến anh ta, chỉ “Hừ” một tiếng tiếp tục nhìn vào đại sảnh. Trung Quân không quan tâm lắm, dù sao hắn vốn là đại công tử nhà họ Trương, có sở hữu sức mạnh kinh người, đương nhiên có rất nhiều người không được để vào mắt. “Đây là căn bệnh nan y của kẻ tự cho là mình mạnh” Trung Quân than thở.

Mà hành động của Hoàng Vi Khai kia chính là xâm phạm nghiêm trọng đến oai nghiêm nhà họ Vương, khiến người họ Vương rất bất bình, hận không thể trực tiếp băm dầm tên này thành nhiều mảnh. Đặc biệt là Tôn Võ hắn ngồi im từ lúc đầu đến giờ, vốn đã rất ngứa ngáy trong người, nếu Hàn Quản Gia không ngăn cản, Tôn Võ thật sự muốn xông lên cho đám người nhà họ Hoàng kia một bài học từ lâu.

Cậu chủ Hoàng như vậy là có ý gì? Vương Trung Thiên lạnh giọng gằn từng chữ.

Cậu chủ Hồng như không để ý đến thái độ Vương Trung Thiên, vô tư tháo cặp kính Porsche mà đen lau đi lau lại, thỉnh thoảng nâng lên xem, hành động cứ lặp đi lặp lại vài lần, đến khi cặp kính đã hoàn toàn sáng bóng mới thản nhiên nói “Gia chủ Vương đúng là mau quên, ông còn nợ tôi một câu trả lời đấy?” lúc này hắn vẫn không thèm nhìn Vương Trung Thiên lấy một cái.

Hoàng Vi Khai, cậu nghĩ mình là ai mà xấc xược vậy ở trước mặt tôi, ai cho cậu cái gan lớn như vậy? nên nhớ theo vai vế cậu chỉ là hậu bối, đến cha của cậu Hoàng Vi Đạt cũng phải nể tôi vài phần đó. Vương Trung Thiên nghiêm mặt quát.

Hoàng Vi Khai cười ha hả đáp “nhà họ Vương các người ra ngoài làm xằng, làm bậy, bây giờ ông còn định ép bức tôi sao? Đúng là cha nào con nấy” nói xong anh ta thở dài lắc đầu ra vẻ thất vọng.

Vương Trung Thiên dù rất tức giận nhưng vẫn cố trấn tỉnh “chuyện đó tôi sẽ cẩn thận điều tra, nếu thật sự là do Tín Hàn gây ra, tôi nhất định cho cậu một câu trả lời thỏa đáng”.

Bằng chứng đã quá rõ ràng, còn cần điều tra sao? hay là gia chủ Vương cố tình bao che. Hắn nhìn thẳng mặt Vương Trung Thiên chấp vấn.

Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Vương Trung Thiên đã giận đến đỏ mặt quát.

Hoàng Vi Khai hừ lạnh một tiếng “giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đó là việc đương nhiên” hắn chỉ vào Vương Tín Hàn đang quỳ trên đất ung dung đáp “hắn dám đụng chạm đến vợ tôi ….phế hắn là được”

Nếu gia chủ Vương có điều khó xử, không sao! Tôi có thể giúp ông. Hoàng Vi Khai nói tiếp.

Lúc này Tôn Võ đã không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn lao nhanh đến Hoàng Vi Khai vun một bạt tay thật mạnh, tốc độ rất nhanh xé gió tạo nên âm thanh kêu “vù…vù”. Tôn Võ không muốn xảy ra án mạng tại nhà họ Vương để tránh những phiền phức không cần thiết, rốt cuộc hắn đã lưu thủ chỉ sử dụng năm phần sức mạnh, đủ để Hoàng Vi Khai phế nhưng không tàn, dù sao theo đánh giá Tôn Võ thì tên này còn chưa đạt được tông sư cấp bậc không thể tiếp nhận nổi một quyền toàn lực của anh ta.

Người nhà họ Vương dù bất ngờ, nhưng thấy Tôn Võ ra tay thì trong lòng cực kì hả dạ, thầm ủng hộ Tôn Võ. Nhiều người còn bắt đầu nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất của Hoàng Vi Khai khi đã chọc giận cường giả mạnh nhất của nhà họ Vương – Tôn Võ

Trong sát na cánh tay Tôn Võ còn cách mặt Hoàng Vi Khai chưa tới hai centimet, Tôn Võ toàn thân cứng đờ, cánh tay bị một vệ sĩ Hoàng Vi Khai bắt lấy, nhất thời không cách nào tiến thêm được. Nhanh như chớp vệ sĩ kia đáp trả bằng một chiêu phi tiêu cước vào ngực Tôn Võ. Cước pháp quá nhanh, khiến Tôn Võ có chút bối rối, chỉ có thể tập trung toàn bộ sức mạnh vào cánh tay còn lại chắn trước ngực.

“Uỳnh” một âm thanh trầm đục vang lên, cả người Tôn Vỏ bị đá bay ra gần năm mét, đụng phải cái bàn cẩm thạch phía sau mới dừng lại. Không lâu sau, chiếc bàn vốn rất cứng rắn lại phát ra từng tiếng “bụp…bụp”, trực tiếp vỡ thành từng mảng lớn.

Chứng kiến cảnh này, người nhà họ Vương đều trừng to mắt, miệng há to đến nổi có thể nhét quả trứng gà, ngây ngốc nhìn cảnh trượng trước mặt. Sự việc diễn ra quá nhanh, đi ngược lại nhận thức của tất cả, nên nhất thời không ai phát ra được âm thanh nào. Tất cả bị sức mạnh tên vệ sĩ kia chấp nhiếp.

Vệ sĩ kia ra tay khá ung dung, hơi thở cực kỳ ổn định, rõ ràng là chưa dốc toàn lực vậy mà dễ dàng đá bay một cao thủ cấp bậc tông sư. Nhiều người chứng chiến đang thầm suy đoán về sức mạnh người này. Nhưng dù sao đây chính là nhà họ Vương, thực lực mạnh nhất trong dòng tộc, nên bọn họ vẫn có một niềm tin nhất định.

Tôn Võ không bị thương nhưng lại thấy toàn thân đau nhứt, khí lực có chút hỗn loạn, sắc mặt có chút nhợ nhạt, cảnh giác tên vệ sĩ kia gầm nhẹ “Âm Kình! không ngờ ngươi vậy mà là cao thủ thuộc hệ âm kình, rốt cuộc ngươi là ai?”.

Câu nói Tôn Võ nhất thời làm toàn trường sửng sốt, chăm chăm nhìn vệ sĩ kia như muốn tìm ra đáp án từ đối phương, nhưng dáng vẻ lạnh lùng kia khiến mọi người thất vọng. Cả Vương Trung Thiên nhíu mày thật chặt, một cỗ bất an đang dần gặm nhắm trái tim lão.

Khinh thị nhìn Tôn Võ trước mặt, tên vệ sĩ hờ hững đáp “ngươi không xứng để biết”.

Tôn Võ không muốn nhiều lời, đối với hắn vẫn thích dùng nấm đấm nói chuyện hơn. Hít sâu một hơi, bước lên một bước, khí tức bắt đầu bạo trướng, mắt xạ hồng quang, từng đường gân nổi lên như con rồng uốn lượn, uy mãnh vô song. Lần này hắn muốn dùng toàn lực phân cao thấp. Đối với cao thủ bậc này, Tôn Võ cực kỳ kích thích và có chút mong chờ.

Thấy đối phương khoanh tay hờ hững, Tôn Võ có chút cảm giác bị sĩ nhục, nhưng là một cao thủ khi giao chiến nếu bị phân tâm dù một chút sẽ là nhược điểm trí mạng, là một cao thủ bậc này Tôn Võ tất nhiên hiểu rõ đạo lý đó. Hắn chỉnh tâm trạng một chút, tung người bay lên cao, cả người xoay tròn cực nhanh như viên đạn hướng về đối thủ, cước pháp hoành hành ngang dọc mang theo kình phong đáng sợ chớp mắt đã đến trước mặt tên vệ sĩ đứng cách đó hơn năm mét.

Tên vệ sĩ mỉm cười ánh mắt lộ vẻ xem thường “Vô Ảnh Cước của tổ sư Hoàng Kỳ Anh là đây sao? đúng là mất mặt” nói xong hai tay giơ cao, bàn tay hóa trảo chộp lấy hai cổ chân Tôn Võ kéo mạnh xuống đất, lúc này thân thể Tôn Võ hoàn toàn bị đối thủ khống chế rơi “uỳnh” xuống nền nhà làm bằng đá hoa cương, tạo nên những vết nứt dài ngoằn như mạng nhện. Cú chạm đất quá mạnh, cả lồng ngực chịu một sức ép quá lớn, phun ra từng ngụm máu tươi. Bây giờ Tôn Võ mới nhận thức bản thân còn kém nhiều so với đối thủ, sự chênh lệch này không phải dựa vào chiêu thức ảo diệu là có thể bù đắp, hắn rất hối hận, suy nghĩ chỉ còn là sợ hãi.