Chiến Thần Tình Sử
Câu nói bất ngờ khiến tên sát thủ giật nảy mình, khi hắn vừa quay lại đã bị một cánh tay như gọng kìm khóa chặt cổ, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Mày…mày…! Tên sát thủ hai mắt trợn trọn, ngây ngốc nhìn người đàn ông như tôn thần trước mắt, mới vài phút trước người này vẫn đang nằm trong tầm ngắm của anh ta, vậy mà bây giờ chính anh ta lại bị người này khống chế, sự thay đổi này đúng là trêu người, hắn càng không thể nào lý giải Trung Quân vì sao có thể biết vị trí của hắn, càng không thể hiểu được làm sao Trung Quân có thể đến nhanh đến như vậy, cơ hồ chỉ khoảng hơn một phút, đây là cái gì tốc độ. Càng nghĩ tên sát thủ càng tỏ ra cực độ sợ hãi.
Ai thuê mày tới đây. Nói!
Giọng Trung Quân chẳng khác nào tiếng chuông đồng, đinh tai nhức óc khiến tên Sát Thủ hoảng sợ vô cùng, nhưng dù gì vẫn là một sát thủ chuyên nghiệp, uy tín lớn hơn mạng nên dứt khoát không hé răng nữa chữ.
Ha Ha, mày không nói thì tao không có cách tra ra mày sao? súng mày dùng là khẩu Dragunov SVD vũ khí do Liên Xô phát triển sau Chiến tranh Thế giới thứ 2, tầm bắn tối đa lên 1300 mét, ở cự ly 800 mét dễ dàng phá hủy giáp kẻ thù. Loại súng này nếu ở Hoa Hạ tuyệt đối không tồn tại, tổ chức sát thủ có trang bị vũ khí này không ngoài hai nhóm Thiên Lang và Macro nằm ở vùng biên giới phía Tây. Nhóm Thiên Lang đã bị tiêu diệt tháng trước, nên chỉ còn lại là nhóm Macro do cái tên Brian Hiddleston làm thủ lĩnh, Nhìn dáng vẻ của mày chắc là thành viên nhóm này rồi.
Tên sát thủ choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ đối phương vậy mà biết rõ tổ chức hắn như vậy, tròng mắt chớp động trong nháy mắt, liền khôi phục lại như cũ khư khư kín miệng không nói.
Vừa rồi bản thân Trung Quân vẫn không hề chắc chắn về lai lịch tên sát thủ này, anh chỉ là đang tung quả mù để đánh lừa đối phương, đương nhiên phản ứng vừa rồi của tên sát thủ đã khiến Trung Quân trong lòng minh bạch.
Hừ! Brian Hiddleston có lẽ nên dành chút thời gian đến thăm mày vậy.
Tên Sát thủ đã bị chấn kinh, người này rốt cuộc là ai lại ăn nói cuồng vọng đến vậy, ngài Brian là cái tên khiến thế giới khiếp sợ, tên này không phải người si nói mộng chứ.
Mày vẫn quyết định không khai đúng không? Được rồi tao tôn trọng quyền không nói của mày, vậy yên tâm lên đường nhé!
Nói xong tay trái dùng lực, cổ tên sát thủ bị bẽ gãy lập tức, ánh mắt trợn ngược ra đi vĩnh viễn.
Trung Quân trở lại Nghĩa Trang, thấy Gia Hân đang rung sợ nấp trong một bia mộ thật lớn, phát súng vừa rồi khiến cô ta sợ hãi không ít, Trung Quân đỡ Gia Hân đứng dậy, nhưng khi vừa chạm vào khiến Gia Hân giật bắn người.
Đừng…đừng đụng vào tôi, tôi không quen các ngươi.
Là ta!
Lúc này Gia Hân nhận ra giọng nói quen thuộc, nhảy xổ vào lòng Trung Quân khóc nức nở, cơ thể không ngừng run rẩy.
Không sao rồi! không sao rồi, về thôi. Trung Quân động tác nhẹ nhàng, khiến tâm tình Gia Hân thả lỏng hơn một chút.
Vừa nãy là chuyện gì, viên đạn kia không phải là nhắm tới chúng ta chứ?.
Gia Hân biết đối phương rõ ràng là cố ý giết người, nếu không đã dùng đến súng ống. Càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Là đạn lạc thôi, mọi chuyện đã giải quyết xong.
Đạn lạc, nơi đây sao có thể có súng, vậy người đó rốt cuộc là muốn làm gì?
Trung Quân ngớ người sau đó liền trả lời “thợ săn thôi, bắn trượt là cũng bình thường, tôi đã nói chuyện với anh ta, anh ta đã xin lỗi và rời đi rồi”
Thật không, đi rồi sao?
Uh, đi rồi, không bao giờ trở lại nữa.
Trung Quân dìu Gia Hân đi đến chiếc Ferrari màu đỏ quen thuộc, đặt cô ngồi vào ghế phụ, sau đó lái xe rời đi. Gia Hân đang hoảng loạn, nhưng chợt nhớ tới điều gì, vội vàng hét lên.
Khoan đã, khoan đã, tôi nhớ anh đâu biết lái xe, để tôi lái đi.
Gia Hân nhớ lúc trước mỗi lần đi đâu, cô toàn làm tài xế, trước kia cô cũng cảm thấy rất phiền phức về chuyện này.
Tôi còn lái được cả xe tăng đấy. Trung Quân thản nhiên trả lời, sau đó rồ ga phóng đi.
Màn đêm đang dần dần bao phủ khắp Hưng Thành, sương mỗi lúc càng dày đặc, mang theo khí lạnh thấu xương, rất may mỗi chiếc xe ở đây đều có trang bị hệ thống sưởi, nếu không đừng nói là người vì lạnh mà chết, mà ngay cả xe cũng khó di chuyển được.
Hai con người tình cờ tương kiến, từng có một khoản thời gian chung sống, nhưng bây giờ không khí trong xe lại ngượng ngùng đến khó tin, mỗi một lời nói đều phải trãi qua muôn vàn chắc lọc, đúng là hao tâm tổn trí.
Cô nên về nhà họ Dương sống một thời gian đi.
Vì sao?
Gia Hân nhu tình nhìn người đàn ông bên cạnh, hình bóng này đang không ngừng cắm rể trong tim cô, nghĩ đến chuyện vừa rồi vô cớ bị cướp đi nụ hôn đầu, khiến trong lòng thêm xấu hổ, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn rất chân thật.
An toàn!
Hiện tại anh sống thế nào? điều Gia Hân quan tâm là người đàn ông này, còn chuyện Trung Quân nói cô hoàn toàn để ngoài tai.
Vất va vất vưởng, không nhà không xe, bữa no bữa đói, đầu đường xó chợ, ăn dằm nằm dề, vô cùng khổ sở.
Gia Hân bật cười khút khích nghĩ thầm“người như anh sao có thể như thế được”, cô biết Trung Quân là đang khua môi múa mép lừa gạt mà thôi, nhưng không muốn vạch trần anh ta mà thôi.
Anh có muốn quay về không, tôi có thể giúp được đấy.
Trung Quân liếc nhìn Gia Hân, thấy ánh mắt của Gia Hân cũng là đang hướng về hắn, trên môi còn điểm một nụ cười nhẹ, nét đẹp thiên kiều bá mị đến động lòng người.
Trung Quân dù sao vẫn là nam tử, nếu nói không bị vẻ đẹp kia làm rung động là nói dối, chỉ là hắn vẫn áp chế cực tốt, đối với hắn không có gì quan trọng hơn an nguy tổ quốc, nhưng vì cuộc sống luôn đối đầu với hiểm nguy, sơ suất một chút có thể trả giá bằng tính mệnh, nên hắn tuyệt đối không cho phép mình nghĩ đến tình cảm nam nữ. Nếu không với địa vị của hắn, chỉ cần nói một câu không vài trăm thì cũng vài nghìn cô gái đương xuân mộng tưởng chuyện chăn gối với hắn.
Thấy Trung Quân không mở miệng, Gia Hân còn lầm tưởng hắn vẫn canh cánh chuyện lần trước, không khỏi có chút căng thẳng.
Chuyện lần trước, là tôi có lỗi, anh đừng quá để ý. Hay là…hay là…Nói ra được lời này là cả một quá trình đấu tranh tư tưởng rất lớn, can đảm lắm mới có thể mở miệng được.
Cô cho ta là người nhỏ nhen vậy sao, chuyện đó ta không hề trách cô. Trung Quân lãnh đạm cắt ngang lời nói Gia Hân.
-Hài! Chẳng lẽ anh còn không hiểu ý sao, chẳng lẽ muốn người ta nói thẳng ra sao, đúng là ức hiếp người quá mà.
Gia Hân bậm chặt đôi môi anh đào, xoán xít đôi bàn tay mềm mại, thẹn thùng nhìn ra cửa sổ.
Cô có muốn ăn gì không? Trung Quân phá tan bầu không khí ngượng ngùng liền đổi đề tài.
Gia Hân hờ hững, không thèm quay đầu, vờ như không nghe thấy “hối hận rồi hả, muốn lấy lòng tiểu thư đây sao, đừng có mơ”. Nhưng đợi mãi không thấy Trung Quân nói gì nữa, hậm hực dẫm chân phát ra từng tiếng “bộp… bộp”, trừng mắt nhìn Trung Quân.
Vừa rồi anh nói gì?
Lời ta nói qua rất nhiều, không biết đại tiểu thư đây muốn nói đến điều gì? Trung Quân khinh khỉnh đáp.
“Anh” Gia Hân tức đến đỏ mặt nhưng rất nhanh liền thay đổi trạng thái, tỏ rất một phong cách đại tiểu thư khoan thai mở miệng.
Hình như lúc nãy ta nghe có ai định mời ta ăn cơm.
Gia Hân ra vẽ thờ ơ, dù sao khí chất của một tiểu thư quyền quý, khí chất cô ta vẫn là rất hợp với khuôn mặt này, giả mà trông như thật vậy.
Trung Quân cười khổ “thì ra tiểu thư còn có loại khí chất này, thực ra ban đầu tôi có ý đó, nhưng suy nghĩ lại thấy không ổn, tiểu thư đây lá ngọc cành vàng, ăn sơn hào hải vị thành quen, tôi làm gì có khả năng đó, cùng lắm là mấy món vỉa hè, chỉ sợ tiểu thư đây không quen, làm ô uế khẩu vị tiểu thư, nên đành thôi vậy.
Ai nói là ta ăn không quen.
Gia Hân vội vàng đáp, nhưng nghĩ lại thấy có chút không đúng, bĩu môi nói “ý ta là sơn hào hải vị ăn nhiều cũng ngán, lâu lâu hạ mình đổi khẩu vị, coi như là cho ngươi chút mặt mũi vậy”. Nói xong anh mắt khinh khỉnh nhìn Trung Quân.
Được rồi! tùy cô vậy.
Trung Quân thản nhiên đáp, Trung Quân đúng là có hơi đói, vừa rồi hắn cố ý mời lấy lệ, không nghĩ rằng Gia Hân lại đồng ý sản khoái như vậy, đúng là làm người ta thay đổi cách nhìn đối với cô ta.
Thành cổ ở trung tâm thành phố Hưng Thành, mặc dù đã hơn tám giờ tối, nhưng nơi đây vẫn rất nhộn nhịp, rất nhiều quán ăn nhỏ nằm dọc theo lối đi vào trung tâm, tỏa ra đủ các hương vị say đắm lòng người. Đây cũng là nơi hắn lần đầu gặp Châu Ngạn Sinh, cũng là lần đầu tiên phải đến đồn cảnh sát, nghĩ đến khiến hắn không khỏi cười thầm.
Trung Quân dẫn Gia Hân ghé quán mì, trông rất sạch sẽ, quán khá lớn nhưng bây giờ đã chật cứng, Trung Quân khó khăn lắm mới tìm được một chổ do khách vừa rời khỏi.
Gia Hân chưa từng đến những nơi thế này, nơi đây nếu so với những nơi cô tùng ghé thì chẳng khác nào bãi rác, mùi hôi khó ngửi đến phát nôn. Hộp khăn giấy vốn đầy ắp, cô lại đem ra dùng lau ghế vơi mất hơn một nữa, thật không khiến người ta cười ra nước mắt. Đến khi bàn và ghế hoàn hảo sạch sẽ, Gia Hân mới miễn cưỡng từ từ ngồi xuống. Gia Hân xuất thân từ gia tộc quyền thế, từ khí khái tên người vốn đã hơn người, lại thêm nhan sắc đẹp trời cho, khiến cô trở thành tâm điểm giữa đám đông, chỉ riêng với tư thế ngồi của Gia Hân đã thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này.