Chiến Thần Tình Sử
Mọi người đã tập trung đông đủ, một lão giả bước ra, phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Trung Quân thoáng nhìn qua lão đầu này dù gần 65 tuổi nhưng khí chất bất phàm, trong trang phục trường bào màu trắng, đôi mắt sáng có thần, từng hành động của lão toát ra vẻ khoan thai của một bậc tiền bối đức cao vọng trọng.
Thấy mọi người đã ổn định, lão giả từ tốn nói “cám ơn mọi người nể mặt, nhà họ Vương hoan nghênh mọi người gia nhập. Nhưng để trở thành người nhà họ Vương cũng không phải dễ, chúng tôi sẽ có một vài thử thách nhỏ cần các người thực hiện” nói xong lão giả quét mắt nhìn mọi người một lượt. Toàn trường không ít tiếng xì xào “thử thách,… còn thử thách sao!, không phải chỉ đăng ký thôi sao! làm sao!… chuyện này là sao vậy?…”
Khi thấy phản ứng của mọi người lão cười lạnh “nhà họ Vương là đệ nhất gia tộc tại Hưng Thành, chúng tôi chỉ thu nhận những người thật sự có năng lực, còn loại vô dụng đương nhiên không thể bước vào nhà họ Vương” theo lời nói của ông, khí thế bản thân bắt đầu khếch đại, tản phát xung quanh, khí tức cường giả mỗi lúc một thịnh làm người ta nghẹt thở.
Người nào muốn rời khỏi đây, liền cút ngay đi. Lão giả nghiêm mặt quát.
Lời hăm dọa này quả thật có hiệu quả rất tốt, nhiều người tâm lý đã bắt đầu dao động, họ ra khỏi hàng cúi chào lão giả và xoay người rời khỏi, ban đầu chỉ lác đác vài người, nhưng sau đó mỗi lúc một đông. Lão giả hừ lạnh nhưng cũng không ngăn cản, mặc cho họ rời đi. Chỉ 5 phút thời gian, người không muốn ở lại đã biến mất, vốn dĩ khi nãy có gần 300 người tham gia, nhưng bây giờ còn lại không quá trăm người.
Lão giả quét mắt những người còn lại, khá hài lòng cười nói “không ít nhỉ! được rồi mọi người cùng đi đến bên kia báo danh đi” lão phất tay.
Việc báo danh chỉ a thủ tục diễn ra nhanh chóng, thực chất cũng chỉ là khảo sát một chút về lý lịch, nhân thân, thông qua đó nhà họ Vương sẽ có những thông tin cần thiết và đánh giá bước đầu về năng lực của họ thông qua xuất thân, gia thế. Những người có xuất thân tốt thường sẽ được ưu tiên huấn luyện và có rất nhiều cơ hội trở thành cận vệ cho những nhân vật trọng yếu nhà họ Vương, tất nhiên vị thế và đãi ngộ cũng cao hơn nhiều so với bảo vệ thông thường.
Xong việc báo danh, mọi người được một bảo vệ dẫn tới một bãi đất trống được phủ bởi thảm cỏ xanh rì khá bằng phẳng, tiếp nối với một ngọn đồi nhân tạo cao gần 100 mét, có một đường đá nhỏ thông lên đỉnh nối liền với chòi mát phía trên, xung quanh được bao bọc bằng những thân cây gỗ quý to lớn, trong đó đáng chú ý la một gốc cây bồ đề đồ sộ, thân cao gần bốn mươi mét, vòng thân cũng phải bằng vòng tay mười người trưởng thành có hơn.
Phải nói nhà họ Vương này rất biết cách hưởng thụ, chỉ tính riêng việc xây dựng một khuôn viên dạng này tại Hưng Thành cũng có giá không dưới 20 tỷ. Trung Quân nhìn xung quanh, sau đó chú thị vào thân cây bồ đề to lớn không khỏi khen thầm.
Lúc này có hơn mười bảo vệ vạm vỡ cùng tiến ra, xếp thành một hàng dài chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn các ứng viên.
Tên đội trưởng bảo vệ bước lên trước, tay chắp sau lưng dõng dạt nói “Thử thách đầu tiên, khuân đá”
Anh ta chỉ vào ba viên đá ngay dưới đồi cỏ nhân tạo và giải thích “các vị! ở đây có ba viên đá đã được đánh dấu trên mỗi viên. Viên thứ nhất nặng 100 cân, viên thứ hai nặng 180 cân, còn viên thứ ba nặng gần 300 cân, các vị đơn giản chỉ cần đưa 1 trong 3 viến đá này lên đỉnh đồi là thuận lợi qua ải”.
Tên đội trưởng nhìn một lượt chợt gằn giọng “ai không làm được hoặc không tham gia … loại”.
Rõ ràng người nào có thể vác được viên đá càng to, thì càng có cơ hội trở thành cận vệ cận thân các ông chủ, tên đội trưởng biết rõ điều này, nhưng hắn cũng chả buồn quan tâm nhắc nhở. Vì từ trước đến nay, ngay cả viên đá thứ 2 hắn chưa từng thấy người nào đưa được lên đỉnh, dù bản thân hắn từng trải qua huấn luyện đặc biệt nhà họ Vương cũng chỉ miễn cưỡng thành công thôi.
Về phía đám người tham gia tuyển dụng thì không khỏi biến sắc, họ đưa mắt nhìn nhau như thể không tin được vào chính đôi tai mình “Tôi nghe được gì thế? vác đá nặng như này lên đỉnh đồi kia sao?,… họ điên rồi sao,… chết người đó…” hàng loạt câu hỏi được đặt ra như muốn xác nhận thêm điều gì đó. Như thấy sắc mặt lạnh lùng của tên đội trưởng phía trước, họ bắt đầu thở dài, không ít người tỏ ra lo lắng, tay chân có chút luốn cuốn.
Trung Quân không quá quan tâm, đối với hắn những chuyện này chẳng khác nào “đồ chơi con trẻ”, lúc tại chiến trường Bắc cảnh hắn còn trải qua không biết bao nhiêu huấn luyện chết người, lại là người hoàn thành nhanh nhất trong vạn quân, nếu không hắn cũng không thể trong thời gian ngắn được phong hào chiến thần. Tất nhiên hắn còn một bí mật khác về nguồn sức mạnh của mình, nhưng cũng chỉ có mình hắn biết mà thôi.
Không chỉ Trung Quân, phía sau lưng hắn cũng có một tên tráng hán, nghe xong liền cười lạnh, cặp mắt sắc lạnh khiến người ta không khỏi lạnh sóng lưng. Hắn tên Trương Hán Siêu, tư chất hơn người, là cậu cả họ Trương – một gia tộc đứng đầu các gia tộc hạng II tại Hưng Thành, được gia chủ hết sức cưng chiều. Từ nhỏ hắn đã được một tông sư cao thủ thần bí thu nhận, trở thành cao thủ trẻ tuổi nhất đứng đầu gia tộc, rất được kỳ vọng.
Lần này hắn được cử đến tham gia tuyển dụng cũng theo yêu cầu gia tộc, tạo quan hệ với nhà họ Vương, tranh thủ sự ủng hộ của nhà họ Vương cho gia tộc họ Trương. Dù sao khoảng cách giữa nhà họ Vương và nhà họ Trương thật sự quá lớn, nếu đổi lại người khác thật sự rất khó hoàn thành nhiệm vụ lần này. Đối với thử thách dạng này hắn hoàn toàn không lo lắng ngược lại có chút mong chờ, hắn rất muốn chứng thực sau khi mình đột phá đến cảnh giới Tông sư sơ kỳ, rốt cuộc sức mạnh đạt tới đâu.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp xõa tóc ngang vai, ngũ quan sắc sảo, vóc dáng cân đối, diện chiếc vấy công sở màu trắng, đôi chân mảnh khảnh mang đôi giày cao gót đính đá hồng ngọc, toát ra vẻ đẹp thanh lịch của phụ nữ thành đạt. Cô ta bước lên một bước bắt đầu mở máy tính bản trên tay bắt đầu gọi tên.
Châu Ngạn Sinh …. bắt đầu!
Tôi … tôi sao!
Châu Ngạn Sinh há hốc làm sao cũng không ngờ người đầu tiên lại chính là hắn. Mặc dù Châu Ngạn Sinh có sức vóc khỏe mạnh, từ nhỏ hắn phải lao động cực khổ mưu sinh nên cũng xem là có chút sức mạnh hơn người, việc khuân đá dạng này hắn ít nhiều đã từng trãi qua. Nhưng hôm nay thì khác, bản thân đang bị thương, nên lần kiểm tra này đối với hắn có chút khó khăn. Vô thức liếc nhìn Trung Quân ở bên cạnh.
Trung Quân đoán được tâm trạng, mỉm cười vương tay khẽ chạm vào vai gáy như thể trấn an “không sao đâu, tự tin mà làm”. Trung Quân khéo léo điểm nhẹ vào hai Huyệt phong trì ở vai gáy, một luồn khí ấm nóng lan tỏa tuần hoàn khắp một vòng tiểu chu thiên, làm dịu vết thương một cách nhanh chóng.
Hắn trừng mắt nhìn Trung Quân một cách khó hiểu, bản thân hắn phát hiện vết thương đã không còn đau nữa, thậm chí còn phát hiện sức mạnh toàn thân giống như thoát khỏi một sự kìm tỏa nào đó, đang dần dần sôi trào trong thể nội.
Thế nào, đã chuẩn bị xong chưa? cô gái có chút mất kiên nhẫn quát.
Châu Ngạn Sinh hoàn hồn, nhìn Trung Quân một lần nữa phát hiện anh ta vẫn mỉm cười, khẽ gật đầu một cái xoay người đến trước ba hòn đá tiến hành thử thách. Châu Ngạn Sinh biết sức khỏe mình đến đâu, nên hắn chỉ dám chọn viên đá thứ nhất, dùng 2 cánh tay lực lưỡng bám chặt vào viên đá, hít một hơi thật sâu “hự” trực tiếp nâng viên đá nâng lên đầu, động tác dứt khoát khiến nhiều người cũng phải trầm trồ thán phục.
Ngọn đồi này khá cao, Châu Ngạn Sinh có thể dễ dàng hoàn thành hai phần, nhưng ở chặng cuối địa hình bắt đầu xấu đi, còn có một ít đá vương vãi, nếu không may còn có thể trượt chân rơi xuống, dù không chết cũng chỉ còn nữa cái mạng.
Dấu hiệu đuối sức ngày càng rõ ràng, bước chân đã loạn choạng, thở gấp, mặt đỏ như máu. Hắn cắn răng chịu đựng, miệng lẩm bẩm “tuyệt đối không bỏ cuộc! không bỏ cuộc,..tuyệt đối”, niềm tin là thứ thứ duy nhất chống đỡ cho hắn thời điểm này.
Đặt được viên đá xuống đích, Châu Ngạn Sinh lập tức ngã quỵ tại chổ, đôi tay rung lên bần bật không thể khống chế, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, tuy nhiên trong lòng hắn lại cực kỳ kích động, vui sướng, một sự thỏa mãn không cùng đang xoa diệu từng con đau nhứt trong nội thể.
Mình làm được! Mình đã làm được…haha. Châu Ngạn Sinh vui sướng thét lên như đang phát tiết sự kích động đã kiềm nén từ lâu.
Tiếng võ tay hò hét chúc mừng không ngừng của những người tham gia ứng tuyển khiến hắn rất kích động đứng lên, giơ tay như đáp lại mọi người rồi từng bước nặng nề đi xuống. Châu Ngạn Sinh đến cạnh Trung Quân nắm tay thật chặt “Trung Quân, cám ơn cậu… cám ơn cậu” tay hắn run run.
Trung Quân nhìn hắn mỉm cười, lắc đầu nói “Tôi cũng không giúp gì, tất cả là sự nỗ lực của cậu…tốt lắm”
Châu Ngạn Sinh lắc đầu nói “tôi biết sức mình tới đâu”, nhưng lời khen của Trung Quân thật sự có động lực rất lớn với hắn. Hắn gật đầu thật mạnh với Trung Quân sau đó tiến về nơi chỉ định cho người thắng trong thử thách.
Thử thách này đúng thật quá khó, kể từ sau Châu Ngọc Sinh thực hiện thành công, cũng chỉ có hơn mười người khác miễn cưỡng làm được, còn lại đều thất bại, không ít người còn bị chấn thương nghiêm trọng do quá trình khuân đá xảy ra sự cố.
Trương Hán Siêu,… bắt đầu.
Cô gái lạnh lùng kia tiếp tục gọi tên, từ đầu đến cuối cô ta cũng chỉ phát đi phát lại một câu tương tự như thế, sau đó không thèm nói gì nữa.