Chiến Thần Tình Sử

Chương 29: Sát Long Cường Hãn




Anh!

Gia Hân nhìn thấy Trung Quân, cảm xúc nghẹn ngào, nhưng tiếc hận lại nhiều hơn, nhất thời không biết mở miệng ra sao, sự đau khổ và áy náy chỉ có tăng chứ không bớt.

Nhìn thấy tình trạng Chung Linh, Trung Quân thẩn thờ, trong lòng hiện lên sự đau khổ hiếm thấy. Sự sống của Chung Linh như đèn dầu trước gió, thần tiên khó cứu, hắn liền rút một cây kim bạc châm vào huyệt mị tâm nhằm duy trì một hơi thở sau cùng.

Hiệu quả thần kỳ, Chung Linh khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, từ từ mở mắt. Nhìn thấy Trung Quân, Chung Linh không khỏi kích động, muốn vươn tay nắm lấy, nhưng vừa vận động, cơn đau dữ dội truyền tới, thở gấp, cánh tay vô lực lại rơi xuống, nhưng Trung Quân nhanh tay giữ lại.

Xin lỗi cô, xin lỗi là con tới trể, để cô thành ra thế này… Trung Quân cố gắng kìm chế nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra, đây là một trong số ít lần một người mạnh mẽ như hắn rơi nước mắt. Hắn ôm bàn tay Chung Linh tựa vào mặt mình, như đang cố cảm thụ mùi vị tình thân, mùi vị của gia đình mà trước nay hắn không có.

Sát Long đứng bên cạnh, im lặng không muốn làm phiền Trung Quân, nhưng trong lòng rất kinh hãi, Trung Quân là ai chứ, để một chiến thần khóc thương, bà cô này quả thật trâu bò mà.

Đứa bé ngốc, ai cũng phải chết, con đau buồn làm gì… chỉ là..chỉ là..ọc ọc. Chung Linh lại thổ huyết, biết tính mệnh mình sắp tàn, hai mắt ứa lệ, nắm chặt tay Trung Quân giọng đầy gấp gáp.

Hứa với cô, chăm.. chăm sóc Gia…hụ hụ… Hân thật tốt, Hứa với…cô. Nói xong cả người Chung Linh mềm nhũng, vĩnh viễn ra đi, để lại muôn vàn tiếc nuối trong lòng bọn họ.

Cô…Cô đừng đi… đừng bỏ Hân Nhi… Hân Nhi sợ lắm.

Gia Hân khóc rống lên, từng tiếng nấc nghẹn không nói nên lời, cả thế giới này đã từ bỏ cô mà đi, ngồi bệch xuống đất, không còn sức sống.

Trung Quân cũng thế, sự ra đi của Chung Linh là một tổn thương lớn với hắn, phải mất hơn 5 phút, Trung Quân mới hít một hơi từ từ đứng dậy, ánh mắt như giết người nhìn bọn người Hoàng Vi Khai.

Gia Hân lúc này chợt bừng tỉnh, phóng tới nắm tay Trung Quân, ánh mắt hiện lên sự van nài.

Anh đi đi, dẫn bạn anh cùng đi, nơi này không thể ở được, bọn chúng rất đáng sợ, đừng vì tôi, xem như tôi van anh có được không?.

Trung Quân nhìn Gia Hân, lòng có chút xúc động, cánh tay khẽ vuốt chỉnh lại vài sợi tóc đang rối loạn trên khuôn mặt Gia Hân, khiến Gia Hân sắc mặt ửng đỏ, cô chưa tiếp xúc với ai như vậy nên có chút thẹn, nhưng bàn tay kia quá ấm áp, rất ma mị, khiến cô không thể phản kháng chỉ đứng im đó hưởng thụ.

Xin lỗi! Tôi có lỗi với cô.

Nói xong giọng như tiếng chuông đồng, văng vẳng có lực.

Sát Long! Chỉ lệnh số 3, diệt sạch.

Rõ!

Sát Long cực kỳ sung sướng, đây chính là mệnh lệnh chiến thần, thầm nghĩ anh ấy đã trở lại rồi…ha ha. Còn về phía bọn Hoàng Vi Khai hắn ta chẳng buồn quan tâm, chọc giận chiến thần chỉ có con đường chết.

Này! sao anh vẫn…

Gia Hân đanh định nói gì nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Trung Quân khiến cô chỉ biết im lặng. Tuy không hiểu lời nói vừa rồi của Trung Quân có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn có thể đoán ra hắn là đang có ý định liều chết, bản thân muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp. Sát Long đã tiến về phía trước định ra tay rồi.

Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, hôm nay tao sẽ tống tiễn hết lũ chúng mày.

Nói xong, khí thế liền đề thăng, một luồng khí tức bá đạo tuông trào như thủy triều, thiên địa biến sắc, những nơi khí tức quét qua, cây cối nghiên ngã cuối đầu, cuồng phong đột hiện mang theo hơi thở chết chóc, tà áo tung bay phần phật, mắt xạ tinh quang, toàn trường bị chấn nhiếp.

Hắc Báo thét lên kinh hãi “không…không thể nào, điều này tuyệt đối không thể”

Từ khi xuất đạo, hắn chưa từng gặp qua người có thực lực cường đại thế này, ngay cả sư phụ hắn cũng không có khí tức đáng sợ như thế..

Lôi Thiên càng tệ hơn, một chân khụy xuống trước sức ép đáng sợ kia. Không phải vì hắn yếu hơn Hắc Báo, mà là vì hắn đã nhận ra được cấp bậc tu vi của Sát Long khiến hắn sợ hãi đến tuyệt vọng. Trước khi xuất sơn, vì sợ hắn bị thiệt thòi, sư phụ hắn từng có chỉ điểm một chút về thực lực cường giả, nhìn khí thế trước mặt, đối phương hơn hắn đâu phải chỉ vài cấp bậc, mà là khác biệt về cảnh giới. Trong võ học đương đại có rất nhiều cấp bậc trong một cảnh giới, chỉ cần cách biệt một cấp bậc đã là không có sức hoàn thủ, còn nếu cách biệt về cảnh giới hắn không dám tưởng tượng sẽ như thế nào, không có từ gì để hình dung, bởi vì đến hắn cũng không rõ sự cường đại này.

Một vài tên đàn em phía sau Hoàng Vi Khai có thực lực yếu, liền bị bá đạo khí tức chấn nhiếp đến hộc máu, ánh mắt vô thần, ngã ầm xuống đất.

Trung Quân mặt không biểu tình, đến nhìn cũng không thèm nhìn, một mực vì Chung Linh mà rơi lệ. Chỉ là Gia Hân ngây dại, hai mắt mở to, nàng không dám tin vào điều mà mình nhìn thấy, tất cả giống như không thuộc về thế giới này. Sát Long đứng tại trung tâm vòng xoáy khí tức, tựa như thần chiến tranh, uy dũng vô địch.

Trung Quân! Người anh em của anh sao…sao có thể lợi hại như vậy?

Dù khí tức hủy diệt kia không hướng đến nàng, nhưng áp lực tỏa ra khiến Gia Hân hơi thở khó khăn, lắp bắp mở miệng.

Vậy sao?

Trung Quân không nhìn nàng, chỉ nắm cánh tay Chung Linh nghẹn ngào không xiết.

Bên kia thấy Sát Long bắt đầu hành động, Hắc Báo cùng Lôi Thiên cũng vội vàng phát ra tầng tầng khí tức, dù sao cũng là cường giả, dù rất e sợ nhưng tuyệt không phải bó tay chịu trói, cắn răng bố trí phòng thủ nghiêm ngặt.

Sát Long hừ lạnh, cả người biến mất, sau khi xuất hiện đã có bốn tên vệ sĩ thét lên một tiếng, chết ngay tại chỗ, tình huống cứ lặp đi lặp lại vài lần, mỗi lần xuất hiện có vài tên vệ sĩ vong mạng. Chưa đến 20 giây, toàn bộ 50 tên vệ sĩ vẫn lạc, mùi máu tanh nồng đậm đến phát nôn.

Lúc này ba người còn lại là Hoàng Vi Khai, Hắc Báo cùng Lôi Thiên, sợ đến mất mật, bây giờ họ mới hiểu rõ một cường giả nổi giận đáng sợ đến nhường nào.

Hắc Báo không muốn bị động chờ chết, dứt khoát tung ra một chiêu âm hiểm, chủy thủ lam sắc phát sáng, cả người như quỷ mị lóe lên, tốc độ nhanh như gió liền đứng sau lưng Sát Long, âm hiểm tấn công vào chổ yếu hại trên cơ thể. Hắc Báo tin rằng, chỉ với chiêu này đối phương dù không thể chết, nhưng bị thương không nhẹ. Nếu thật sự mọi chuyện diễn ra như hắn nghĩ, cục diện có thể thay đổi theo chiều hướng có lợi, vì bên hắn còn có Lôi Thiên tông sư cường giả đỉnh phong chưa ra tay.

Nhưng Hắc Báo dù tính toán thế nào, trước sức mạnh tuyệt đối thì hoàn toàn vô nghĩa. Khi thanh chủy thủ mang sức mạnh âm kình đáng sợ còn cách thân thể Sát Long một thốn, Sát Long cười lạnh:

Muốn so tốc độ, người còn kém lắm.

Nói xong cả người lặp tức biến mất, một đấm không báo trước từ bên phải đánh tới, Hắc Báo thân thể cứng đờ, không kịp hoàn thủ, một đấm kia cuồng phong gào thét, lập tức đánh nát đầu Hắc Báo, thân thể nặng nề rơi xuống, ra đi mãi mãi.

Sát Long sau khi hạ sát Hắc Báo, quay lại nhìn Lôi Thiên mỉm cười nói.

Thế nào! Bây giờ đến người rồi.

Lôi Thiên toàn thân căng cứng, “bịch” một tiếng, cả người quỳ xuống, buôn bỏ phản kháng, điều này khiến Sát Long có hơi mất hứng.

Tôi không phải là đối thủ của ngài, mạng của tôi không dám làm phiền đến đại giá, chỉ mong trước phút chết có thể thỏa cho tôi một nguyện vọng được không?

Không biết vì sao lúc này Lôi Thiên lại điềm tĩnh đến lạ thường, sống chết đối với hắn không còn ý nghĩa.

Nói đi.

Lôi Thiên gật đầu “tu vi của ngài phải chăng đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương trong truyền thuyết?

Hai mắt Lôi Thiên bám chặt vào từng cử động Sát Long, hiện lên sự mong chờ vô hạn.

Thấy Sát Long mỉm cười không trả lời, hắn đã minh bạch kết quả. Một cường giả đỉnh cấp, đối mặt với sống chết chỉ cười to một tiếng, Lôi Thiên lại tiếp tục hành lễ với Sát Long một cái.

Cám ơn ngài đã thành toàn, ta cực kỳ mãn nguyện…ha ha.

Tiếng cười vừa dứt, tay phải Lôi Thiên tụ kình đánh thẳng vào đầu, nhẹ nhàng ra đi, lúc chết vẫn còn điểm nụ cười mãn nguyện.

Sát Long hít một hơi cảm thán.

Hoàng Vi Khai đã ngốc trệ từ lâu, lần đầu trong đời hắn đối mặt với sức mạnh đáng sợ kia, phòng vệ bộ não đã bị công phá, cả người điên loạn, cười nói điên cuồng.

Quỷ, là quỷ đòi mạng…ha ha, ta là quỷ, quỷ giết người..ha ha…

Gia Hân bừng tĩnh, vội vàng nắm cánh tay Trung Quân, lắc lắc đầu

Hay là thôi đi, dù sao thần trí hắn không còn tỉnh táo, trừng phạt vậy cũng đủ rồi, anh xem…

Trung Quân nhìn biểu tình Gia Hân, liền biết cô nàng này đã đại phát từ bi, không hề tức giận, khuôn mặt điểm một nụ cười nhẹ.

Sát Long! Đủ rồi.

Giết một người không có sức chống trả, Sát Long vốn chẳng hứng thú, nghe Trung Quân ra lệnh, liền lặp tức lui xuống, khí tức quanh thân biến mất không còn dấu vết, thoát cái như biến thành người khác, ôn hòa dễ gần.

Ha ha, lâu rồi mới được ra tay sản khoái như vậy. Chờ hắn kêu người nhà đến đông một chút, em lại tận hưởng một phen… ha ha, Đại ca không được giành với em đâu đấy. Nói xong hắn tủm tỉm cười.

Gia Hân nghe thế không khỏi rùng mình, người này đúng là bá đạo mà, giết người mà coi như trò tiêu khiển vậy sao.

Anh bạn này, cám ơn anh xuất thủ tương trợ, Gia Hân một đời cảm kích, nhưng ở đây nhiều người chết như vậy, chỉ sợ cảnh sát sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, anh xem…