Chiến Thần Tình Sử

Chương 22: Tuyệt Kỹ Phi Đao




Tuy nhiên, tiền nhiệm gia chủ nhà họ Hoàng đã hơn 80 tuổi đã lui về ở ẩn, ngày ngày vui thú điền viên, tham thú hoa cỏ, cuộc sống không khác một lão giã bình thường là mấy. Nhà họ Hoàng bên ngoài nhìn rất khoa trương đẹp đẽ, nhưng thật sự bên trong thúi nát, chức vị gia chủ qua các đời là dựa trên kết quả của những cuộc đấu đá đẫm máu, mà gia chủ Hoàng Vi Đạt là người thắng cuộc, thuận lợi thanh trừng các thế lực chống đối, tiến lên vị trí gia chủ. Hoàng Vi Đạt là đứa con thứ ba của Hoàng Nhâm Bá, năm nay cũng đã hơn 60 tuổi, ông lại có ba đứa con mà cậu cả chính là Hoàng Vi Khai, kế tiếp là Hoàng Mẫn Nhi và con út là Hoàng Tiêu Viễn. Trong đó Hoàng Mẫn Nhi là người nhiều tâm kế, rất giỏi che dấu, vì mục đích sẽ không từ thủ đoạn, có câu “độc phụ xà kiếp” chính là để chỉ những nữ nhân như thế này.

Lúc này tại phòng riêng nhà họ Hoàng, Hoàng Vi Khai lo lắng đến bức bối, đi qua đi lại đến Hắc Báo cũng cảm thấy chóng mặt.

Nói đi… sao lại như vậy, không phải là thật đúng không… anh câm rồi hả?. Hoàng Vi Khai rất khó chịu nhưng lo sợ vẫn nhiều hơn.

Hắc Báo càng tù mù hơn Hoàng Vi Khai, bởi y là một cường giả, nhưng lại không nhìn ra thực lực đối phương, đối phương giống như có một lớp sương mù rất khó phát hiện, phải biết rằng khi lực lực đạt đến cấp độ của hắn, linh thức cực kỳ nhạy bén, chỉ cần đối phương xuất hiện trong phạm vi trăm thước hắn sẽ lập tức phát giác. Nhưng hiện thực thì sao, người ta đứng gần bên cạnh nhẹ nhàng lấy đi tính mạng em trai hắn, mà bản thân không làm gì được ngoài tức giận, có thể kìm nén tới bây giờ đã xem như định lực cực kỳ thâm hậu rồi.

Cậu chủ…cậu chủ…

Một tên bảo vệ hoảng hốt chạy vào mà khiến Hoàng Vi Khai giật mình.

Khốn nạn, mà không biết gõ cửa à, có tin tao móc mắt mày ra luôn không. Hoàng Vi Khai tức giận hai mắt đỏ ngầu khiến tên bảo vệ cảm thấy da đầu như tê dại.

Xin…xin lỗi cậu chủ, thuộc hạ có tin tốt nên quên cả việc gõ cửa, mong cậu chủ nương tay. Tên Bảo vệ rung rẩy đáp.

Nói đi, có tin tốt gì, nếu nói không xong thì mày biết hậu quả gì rồi đấy. Hoàng Vi Khai hừng hực khí thế, như thể muốn giết người, khiến tên bảo vệ rớt mồ hôi lạnh.

Cậu chủ, theo tin tức mới nhận được từ nhà họ Vương, thì ra người thần bí hôm trước không ai khác là tên Hán Siêu, một vệ sĩ của cậu ba Vương Tín Hàn.

Cái gì, mày vừa nói cái gì, mày nói lại tao nghe…Hoàng Vi Khai toàn thân cứng nhắc, mở miệng cũng thấy khó khăn, sự tức giận đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.

Ngay cả người có tu vi thâm hậu như Hắc Báo cũng không ngừng run rẩy, chạy đến túm cổ áo tên bảo vệ “mày nói người đó là tên Hán Siêu sao? hắn chỉ là một vệ sĩ sao?”.

Tên bảo vệ gật đầu “Dạ đúng anh Báo, mật thám chúng ta ở nhà họ Vương mới thông tin, cực kỳ chính xác”.

Hắc Báo ánh mắt trở nên lạnh lùng, toàn thân một cổ khí tức cuồng phát, khiến tên bảo vệ bị áp chế đến sắp ngất “mày định lừa ai thế, đừng tưởng tao không biết, tên Hán Siêu chỉ là mới là một tông sư sơ cấp, còn Hắc Hổ là Tông sư đỉnh phong mày biết sự chênh lệch này nói lên điều gì không…nói đi có phải mày là nội gián nhà họ Vương cố tình gài bẫy bọn tao không?”

Tên bảo vệ gắng gượng trả lời “anh Báo bớt giận, mọi chuyện là thật, chẳng qua hắn có một tuyệt kỹ trấn phái mới có thể một kích tru diệt anh Hổ”.

Câu trả lời khiến Hoàng Vi Khai và Hắc Hổ toàn thân mồ hôi ướt sủn, không ngừng lẩm bẩm “tuyệt kỹ trấn phái sao, chuyện này là thật sao” Hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm trạng nhìn tên bảo vệ nghiến răng từng chữ “chuyện này là thật?”.

Là Thật, nghe nói là “tuyệt kỹ phi đao”, trước khi xuống núi hắn được sư phụ đích thân truyền dạy.

Hắc Hổ như không tin vào tai mình “tuyệt kỹ phi đao… tuyệt kỹ phi đao, trên đời còn có tuyệt kỹ đáng sợ như thế này sao” hắn như cố lục lại toàn bộ trí nhớ nhưng vẫn không biết lai lịch tuyệt kỹ này, nhưng nhìn thái độ tên bảo vệ hắn biết lời kia tuyệt đối đáng tin.

Hoàng Vi Khai bỗng nở nụ cười đáng sợ “Hay… hay… thật là hay, nhà họ Vương không ngờ lại có nước cờ này” Hoàng Vi Khai như mở cờ trong bụng, tâm trạng liền trở nên vui vẻ.

Ngươi làm rất tốt, đi đến phòng tài vụ lĩnh thưởng đi. Hoàng Vi Khai ra lệnh.

Tên bảo vệ nghe thế kích động không ngừng “cám ơn cậu chủ, cám ơn cậu chủ” lập tức đi ra khỏi phòng.

Hắc Báo thấy Hoàng Vi Khai mặt mày hớn hở, buộc miệng hỏi “Cậu chủ Hoàng, phải chăng cậu đã nhận thức được điều gì đúng không?.

Hoàng Vi Khai cười to đáp “Hắc Báo, chúng ta bị lừa rồi, bị lừa một cú thật đẹp, thật khiến ta cao hứng”

- Hài! Bị lừa mà còn cao hứng, tên này chắc đầu mới đập vào đậu hũ đến hư rồi chứ, em tao chết mày có cần vui vậy không.

Cậu chủ Hoàng sao lại nói như vậy? Hắc Báo ánh mắt lặp lòe xuất hiện một tia lãnh ý.

Hoàng Vi Khai không nhìn Hắc Báo, chậm rãi trả lời “Hắc Báo, anh đã từng nghe đến Lôi Sơn Cước Lý Kinh Dương chưa?

Hắc Báo lạnh nhạt đáp “có, chuyện này có liên quan gì đến ông ta?”

Ha ha! tất nhiên là có, Hán Siêu chính là đồ đệ của hắn. Hoàng Vi Khai cười như đang kể một câu chuyện hài, hài đến mức khó tin vậy.

Lý Kinh Dương tu vi tinh thâm, nhưng bản sự cả hắn nhà họ Hoàng ta rất rõ, nếu nói cước pháp hắn huyền ảo gì đó ta còn vài phần tin tưởng, nhưng tuyệt kỹ phi đao kia đúng là dối người, hắn biết cái rắm, còn nói gì là tuyệt kỹ trấn phái, ta khinh. Hoàng Vi Khai khinh thường đáp.

Đến bây giờ ngài còn không hiểu sao, chúng ta đều bị nhà họ Vương lừa rồi. Hoàng Vi Khai nhãn thần hưng phấn nói tiếp.

Lý nào là vậy, cái chết Hắc Hổ sờ sờ trước mặt, lừa thế nào được. Hắc Báo càng tỏ ra bất mãn

Hoàng Vi Khai lắc đầu cười “Hán Siêu giết chết Hắc Hổ là thật, Lý Kinh Dương là sư phụ hắn cũng là thật, chỉ có điều Tuyệt kỹ phi đao gì đó chỉ là cái rắm, Lý Kinh Dương hoàn toàn không có tuyệt kỹ này”

Hắc Báo vẫn chưa hiểu được tâm ý Hoàng Vi Khai không khỏi tò mò “cậu chủ Hoàng, vậy cái chết Hắc Hổ lại như thế nào?”

Hoàng Vi Khai chậm rãi nói “Hắc Hổ chết là vì ám khí, nhưng không phải do tuyệt kỹ phi đao gì đó, chẳng qua là lúc chúng ta sơ ý, toàn bộ chú thị vào con đĩ Gia Hân mà lơ là phòng bị nên bị người ta âm thầm ám toán. Tôi biết anh có linh thức nhạy bén, nhưng vẫn cần một chút chân khí dẫn dắt mới phát huy hiệu quả. Tôi hỏi anh lúc đó có sử dụng chân khí làm điều đó hay không?.

Hoàng Vi Khai tuy không phải là một cường giả, nhưng thực lực cũng xem như là vượt hơn người thường, đối với kiến thức võ đạo, hắn vẫn là rất am hiểu.

Câu hỏi này làm Hắc Báo sững sờ, lúc đó quả thật hắn không có sử dụng chân khí, bởi vì nhà họ Hoàng đã giang thiên la địa võng bên ngoài, kẻ địch vốn không có cơ hội xuất hiện mà không biết, huống hồ đang cùng mỹ nữ vui vẻ, còn có thể quan tâm tới thứ đó sao.

“Rầm”

Chiếc bàn thủy tinh cứng rắn bị một cổ lực lượng to lớn chấn nát, Hắc Báo gầm lên hung tợn “Đáng chết, dám đùa lão tử, nhà Họ Vương, hừm Hán Siêu cứ chờ đó, ông sẽ cho chúng mày biết hậu quả lừa ông sẽ như thế nào”.

Hắc Báo luôn có một nghi vấn hôm đó sau khi hạ sát Hắc Hổ, tên thần bí lại không tiếp tục ra tay với hắn, bây giờ nghĩ lại mọi thứ như đã thông suốt, Hán Siêu vốn không có thực lực đó, tất cả chỉ là mấy trò tiểu xảo, chỉ cố làm ra vẻ, nhưng hắn lại bị vẻ bề ngoài người đó làm cho chấn kinh, không dám ra tay. Nghĩ đến đây hắn cười lắc đầu, nhưng oán hận lại càng nồng đậm “đáng hận, thật sự đáng hận, tốt… rất tốt Hán Siêu ơi là Hán Siêu” hắn rít lên từng chữ trong lòng.

……

Hai ngày kể từ lúc Hán Siêu trở thành vệ sĩ, cảm giác hắn mơ mơ màng màng cảm giác không chân thật. Hai ngày nay nếu không phải shopping thì tiệc tùng, là Gia Hân vì hắn mà chuẩn bị, hắn thập phần kinh hỷ. Đặc biệt Gia Hân như thay đổi thành người khác, ôn nhu nhẹ nhàng, rất hiểu ý người khác đến Chung Linh người chăm sóc cô từ bé cũng sững sờ, nhưng không phải vui mừng mà là lo lắng nhiều hơn.

Mỗi lúc ngồi trong nhà bếp, cảm giác Chung Linh luôn thấy trống vắng, căn phòng trước đây không lâu luôn đầy ấp tiếng cười nói, nhưng bây giờ… Hờ! Chung Linh bật tiếng thở dài nhìn bàn thức ăn nóng hổi “nhóc con…bây giờ ăn uống gì chưa nhỉ, phải ăn uống cho tốt đấy”. Ấn tượng Trung Quân để lại trong lòng Chung Linh rất tốt, nên khi nghĩ đến Gia Hân, đặc biệt trong mấy ngày nay khiến cô có chút lo lắng, Chung Linh xem Gia Hân giống như đứa con của mình, nên chỉ mong Gia Hân có thể sống tốt, dù sao thân phận thực tế của cô cũng chỉ là người hầu, điều Chung Linh có thể làm cũng chỉ như vậy.

Cơm nước xong chưa, biết mấy giờ rồi không, cô muốn cô chủ đói chết đúng không? Hán Siêu trợn mắt nhìn Chung Linh, vẻ mặt lộ ra sự chán ghét thấy rõ.

Hán Siêu dù gì vẫn là cậu cả nhà nhọ Trương, là tinh anh trong lớp trẻ, lại được nhà họ Vương xem trọng, nên tính khí có chút kiêu ngạo, đối với thận phận là người hầu của Chung Linh, hắn càng tỏ ra chán ghét. Nếu không phải vì Gia Hân cần một người cơm dâng nước rót, hắn sẽ tự tay đuổi Chung Linh đi từ lâu.

Đã xong, đã xong, có thể ăn được rồi. Chung Linh khép nép thưa.

Hừm!

Hắn xoay người đi gọi Gia Hân, bình thường Gia Hân sẽ không cho phép người ngoài bước lên phòng cô, nhưng đối với Hán Siêu thì khác, cô có rất nhiều hảo cảm, thêm mấy ngày nay hai người tỏ ra rất thân thiết, nên Hán Siêu xem như là một trường hợp ngoại lệ.