Chiến Thần Tình Sử
Năm Thẹo thu lại nụ cười, cả người thâm trầm “Lão Ngô, ông có thể dùng mạng lưới của mình tra giúp tôi một người không? tôi nghi ngờ rất có thể hắn là tên tội phạm bị truy nã quốc tế”. Năm Thẹo tinh ranh thêm thắc một chút, để Ngô Sĩ Quan sẽ nghiêm túc điều tra, dù sao giữa cảnh sát và tội phạm luôn tồn tại mối quan hệ bài xích cực gắt.
Cái gì, tội phạm truy nã quốc tế, ông không đùa tôi đó chứ! Rõ ràng Ngô Sĩ Quan kích động kịch liệt, ông ta tuy lớn tuổi, nhưng khí thế không thể xem thường, là một hình mẫu cúc cung tận tụy, coi ác như thù, không ít tội phạm sừng xỏ đã chết dưới họng súng của ông ta, là một trụ cột tinh thần cho giới cảnh sát trẻ Hưng Thành.
Nói đi, hắn tên gì? ông biết gì về hắn ta?
Năm Thẹo biết Ngô Sĩ Quan đã mắc mưu, cười thầm trong bụng nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng nói “Hắn tên Trung Quân, không tra được bối cảnh, hành động mờ ám, hành tung kỳ bí, chỉ biết gần đây hắn đột nhiên xuất hiện nhạ họ Vương, e rằng có mối liên hệ nào đó”
Chỉ vậy thôi sao? được rồi ông chờ tôi.
Thời gian chỉ một tách trà, điện thoại Năm Thẹo lại vang lên, hắn cười cười bắt máy.
Điện thoại vừa kết nối đã truyền đến giọng điệu đầy tức giận của Ngô Sĩ Quan “Năm Thẹo, lão chó chết nhà ông, con mẹ nó ông hại chết tôi rồi”
Năm Thẹo rất kinh ngạc, chuyện quỷ gì vậy, mới trước đó còn không phải như vậy, liên tưởng có chuyện chẳng lành, nhẹ giọng hỏi “này lão hữu làm sao thế, có việc gì không nói rõ được sao?”
Còn làm sao nữa, không phải ông bảo tôi điều tra người tên Trung Quân sao, hừ! Tôi nói cho ông biết người này có hồ sơ bảo mật cấp cao, lúc tôi dùng quyền hạn kiểm tra, Bộ Quốc Phòng đã đích thân gọi cảnh cáo, nếu không phải vì tôi có chút cống hiến, e rằng phải ngồi xé lịch rồi. Ông thật biết cách hại người đó.
Năm Thẹo nghe đến đây, da đầu bỗng tê rần, mặt mài trắng bệch, làm sao vậy… không phải hắn chỉ là một vệ sĩ thôi sao, Bộ Quốc Phòng lại là thế nào… không lẽ… Năm Thẹo như nghĩ đến điều gì, sợ đến chân tay mềm nhũng, ánh mắt đã ảm đạm như người sắp chết, không có chút khí lực nào nữa.
Này! này, ông có nghe tôi nói gì không vậy? Ngô Sĩ Quan tức giận quát.
Lúc này Năm Thẹo mới chợt tỉnh, nhưng nỗi sợ hãi mãi không thể kiềm lại được chỉ trả lời không đâu vào đâu “Oh, nghe có… à không phải…”
Tút! Tút!
Ngô Sĩ Quan tức giận chửi lầm bầm cúp máy
Năm Thẹo tay run run cầm điện thoại, một lúc sau khi bình tĩnh một chút, Hắn trừng mắt nhìn Dương Trung “Dương Trung! con mẹ nó, mày hại chết tao rồi. Người đâu…đánh, đánh chết thì thôi”
Đại ca, đại ca, xin anh tha cho em, em luôn vì đại ca vào sinh ra tử, vì một tên vệ sĩ mà lại đánh em, em không phục.
Năm Thẹo tức muốn nổ phổi, mẹ nó, ngu đến thế là cùng, đến lúc này còn không biết đã đắc tội với ai, Năm Thẹo mắt nổi hồng quang, bộ mặt như hung thần, bừng bừng sát khí nghiến từng chữ “đánh, đánh thật mạnh cho tao, chỉ cần không chết là được” dù tức giận, nhưng dù sao cũng đúng như Dương Trung nói, hắn ta là anh em đồng sinh cộng tử, tuy có chút nhát gan, nhưng tuyệt đối trung thành, nghĩ đến điểm này, rốt cuộc Năm Thẹo xao lòng lưu lại cho hắn một hơi thở.
Kể từ khi được giải cứu, Gia Hân rất ít khi ra ngoài, không còn quan tâm đến các sự kiện vui chơi, tụ hợp bè bạn, phần lớn thời gian đều tự nhốt mình trong phòng thơ thơ thẩn thẩn, mộng tưởng triền miên, ngoài lúc ăn cơm, cả ngày đều như vậy.
Đối với Trung Quân lại là chuyện tốt, hắn hầu như không cần phải làm gì, suốt ngày hết ăn rồi ngủ hoặc tìm cô Linh thao thao bất tuyệt, phát ra những âm thanh cười đùa không ngớt, nhiều lúc khiến Gia Hân cảm thấy khó chịu, không gian vốn đang lãng mạn lại bị hai người này làm cho nát bét, uất hận không ít.
Quân nhỏ, Hân Hân mấy ngày nay dường như có chuyện gì đó, cứ ngơ ngẩn như người mất hồn, nếu mãi như vậy cô lo sẽ ngã bệnh mất.
Trung Quân cười xòa “cô còn không hiểu sao, cô ấy là đang động ý xuân đấy”.
Thật không, nhưng rõ ràng cô chủ có tiếp xúc với ai đâu? Như nghĩ đến chuyện gì, Chung Linh chú thị vào Trung Quân giọng chấp vấn “này! con đừng nói với cô là con cùng cô chủ đã… Cô Linh mang ánh mắt tà dị nhìn Trung Quân, khiến Trung Quân giật thót.
“Cô nghĩ lung tung gì đấy, cô đừng chà đạp chuẩn mực con như vậy chứ” Trung Quân xòe tay giải thích.
Ọe, trinh với chả tiết, nào nào lấy cái trinh tiết gì đó ra cho cô xem thử, nói không chừng ông chồng quá cố của cô lúc chết cũng từng dấu trinh tiết vô hòm đấy.
Nói xong cả hai cười vang khắp phòng, ngay cả Gia Hân đang thơ thẩn trong phòng cũng bị âm thanh này làm khó chịu, chắc không phải đang nói xấu mình chứ, lòng mang nghi hoặc đi xuống.
Quân nhỏ này! cô chủ là một cô gái tốt, nếu hai người có thể cùng nhau…
Cắt! rõ ràng là đang cố tình ghép đôi đây mà, một cô gái bướm bỉnh như cô ta ai xúi quẩy ba đời mới đụng vào, sao cô lại có suy nghĩ hại cháu như thế.
Trung Quân cười khổ nhìn Cô Linh “Trời! cô đùa gì vậy, đùa có thể chết người đấy… cô nhìn kỹ xem con mắt phụng mày tằm, lưng cao mười thước, hùng khí tứ phương, là nam thần trong nam thần ấy, còn cô ta, cô ta xứng sao?”. Trung Quân hất hàm ra vẻ tự cao tự đại nói, tất nhiên hắn không hề có ý gì khác chỉ muốn vui đùa cùng cô Linh một lúc thôi.
Oẹt!
Chung Linh cười khinh khỉnh nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới, rồi tiếp tục từ dưới lên trên, nhìn trái nhìn phải, bày ra vẻ mặt nghiêm túc đánh giá “nam thần là đây sao, sao cô nhìn không ra nhỉ?” nói xong lại lắc đầu cười cợt.
“Này! cô vậy là sao, con ngời ngời thế này không lẽ cô không nhìn ra, có biết bao nhiêu người đẹp quỳ gối van xin tình yêu con đấy, mà con không thèm ngó đấy. Gia Hân cùng lắm cũng chỉ có thể ngước nhìn suy tâm vọng tưởng mà thôi”. Trung Quân đứng phắt dậy, hai tay chống nạnh cố bày ra vẻ không vui.
Hai người nhìn nhau rồi phì cười như vỡ chợ, bên ngoài Gia Hân khuôn mặt tức giận đỏ như ăn ớt đẩy cửa bước vào, trợn mắt nhìn Trung Quân.
Chết! nhắc tào tháo là tào tháo tới, đời đen cho chó mực vậy.Trung Quân không nhìn cũng biết sau lưng đang có ánh mắt sắc nhọn nhìn mình, thầm than đại nạn sắp đến “cô Linh cháu đi vệ sinh một lát”, nói rồi hắn chạy như điên ra ngoài, vô cùng gắp gáp.
Đứng lại!
Tiếng quát phẫn nộ khiến Trung Quân than thầm – Xong, triệt để xong! Hắn cố nặn ra nụ cười ngượng ngùng quay lại “Cô chủ, tôi thật sự rất khó chịu, hay là để tôi…” Nhưng thấy ánh mắt cay độc Gia Hân, Trung Quân rất lúng túng, nhất thời không biết nói gì cho phải, y biết Gia Hân đã nghe cuộc hội thoại vừa rồi, dù chỉ là tiện miệng nói đùa với Chung Linh, không hề có tâm tư khác, nhưng Trung Quân biết lời đó đến tai Gia Hân thì ý nghĩa hoàn toàn khác.
Sao rồi! nam thần không định nói gì sao, tiểu nữ hèn mọn đang rửa tai lắng nghe đây? Gia Hân cười gằn từng tiếng.
- Hài! Mịe, cái miệng hại cái thân, lần này lão tử có trăm cái miệng cũng khó nói.
Trung Quân lén nhìn Gia Hân, cố nở nụ cười nhẹ ngàng nói – Là hiểu lầm, hiểu lầm rồi, vừa rồi tôi cùng cô Linh đang chuẩn bị cơm tối, có nhắc đến tiểu thư, nhưng đều là ý tốt thôi.
Vậy sao? Tôi lại thấy rất hiếu kỳ, phiền Nam Thần đại nhân tiết lộ ít nhiều được không? Gương mặt của Gia Hân càng trở nên lạnh lùng.
- Hài! cô thì có gì tốt chứ, không phải là dạng phụ nữ đanh đá sao, khen cô đúng là làm khó ông rồi. Truyện Cung Đấu
Trung Quân cười ha hả - tiểu thư xuân xanh tươi thắm, khí độ phi phàm, cao sang quyền quý, là nữ thần của tất cả nam nhi trong thiên hạ, người như vậy tất nhiên chỉ có Nam Thần hào khí ngất trời mới xứng với cô. Tiểu thư cô xem… Tôi là thật lòng ngưỡng mộ.
Bớt nói luyên thuyên đi, tôi cảnh cáo anh nếu không biết giữ phận, đừng trách tôi không khách khí. Nói xong Gia Hân lạnh lùng đi thẳng lên phòng.
Trung Quân nhìn cô Linh, xòa tay tỏ thái độ ngơ ngác.
Gia Hân không để hắn vào mắt, trực tiếp đi đến gara lái xe ra đậu trước cổng, cánh cửa ghế phụ bật ra nhưng không hề nói một lời, vẫn là ánh mắt vô cảm nhìn về phía trước, giống như không hề phát hiện sự tồn tại của Trung Quân vậy.
- Hài! có gì ghê gớm đâu, cần gì giận nhau kinh thế.
Tại góc sân cạnh Hoàn Nam bộ, tiếng nước chảy róc rách quen thuộc vẫn nhè nhàng lách qua các khe đá, đổ xuống một cái máng nước, nơi có vài con cá cảnh đủ màu đang tự do bơi lội, như một bức tranh sơn thủy sống động. Trung Quân ngồi nhâm nghi điếu thuốc, mắt nghiềm ngẫm phóng ra xa, có chút thất thần, gần mười ngày qua đối với hắn là một sự cách tân ngoạn mục, thay đổi đến bản thân cũng không nhận ra. Đường đường là một chiến thần, niềm kiêu hãnh của con dân Đại Hạ, lại chạy đến một gia tộc bé nhỏ làm vệ sĩ, chuyện này không phải là một nực cười nhất thế gian sao, ngay cả bản thân cũng bị nhiễm không ít tục khí, hắn bất giác mỉm cười, có lẽ chính là cười bản thân bản thân hắn.
Bộp…Bộp, tiếng bước chân có lực cắt ngang những suy nghĩ mong lung, Trung Quân dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là ai, hắn xoay người nhìn lại, Gia Hân như một tiên nữ, khoác trên mình bộ vấy trắng nhung, phô bày những đường cong tuyệt mỹ, mắt sáng có thần cực kỳ cuốn hút.
Trung Quân nhìn thoáng qua, mặt không biểu tình “đi đâu sao?”