Chiến Thần Tình Sử

Chương 12: Trung Quân Xuất Thủ




Trung Quân cử chỉ nhẹ nhàng, tay khẽ vỗ nhẹ sống lưng Gia Hân ra chiều an ủi, càng không để ý đến đám bảo vệ kia, đối với anh thì họ chẳng khác nào là đám trẻ con, không đủ tư cách.

Trung Quân “hừ” lạnh, chân phải quét mạnh một đường đảo sơn cước, sức mạnh và tốc độ bùng nổ cực lớn đến mức không nhìn rõ, hung hăng đá văng bảy tên vệ sĩ bay xa gần tám mét, đụng vào bức tường phía sau mới dừng lại, sống chết không rõ, chỉ thấy bức tường đã xuất hiện vài vết nứt khói tung bụi mù. Không một ai phát ra tiếng nào, chỉ ngây ngốc đứng nhìn mà trợn mắt.

Quản Lý Dương như chết lặng, ông không ngờ Trung Quân lại mạnh mẽ đến thế, mạnh đến mức tuyệt vọng. Lúc trước ông từng hoài nghi Trung Quân là người Bắc Cảnh, chỉ tiếc là ông lại tự phủ nhận, bây giờ khi nhận được trái đắng, hối hận cũng đã quá muộn.

Lúc này Trung Quân giống như quỷ mị, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt quản lý Dương, tay trái như giọng kềm khóa chặt nơi cổ họng. Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí có thể nghe được từng hơi thở của đối phương.

Quản Lý Dương mặt không còn một chút máu, đối diện ánh mắt Trung Quân khiến lão không thở được, sóng lưng phát lạnh từng cơn. Nếu không phải vừa rồi nghe theo xúi dục của tên Hứa Phong đã không rơi vào tình cảnh này. Càng nghĩ ông ta càng tức giận hận không thể xé xác tên khốn nạn Hứa Phong ra thành tám khúc.

Trung Quân bây giờ không khác nào là ác ma đòi mạng, Quản lý Dương giọng run rẩy đáp “Người anh em, à không đại ca, có …có gì từ từ nói được không?”

Nói chuyện gì?

Là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, mong anh người lớn đừng chấp loại tiểu nhân như tôi, xin anh cho tôi cơ hội, tôi sẽ tận lực làm anh vừa ý… xin anh”

Thấy Trung Quân không phản ứng lão càng trở nên luốn cuốn quay sang nhìn Gia Hân với anh mắt cầu khẩn“cô Gia Hân, lần này là tôi không đúng, mong cô đừng để bụng, tất cả đều tại tên Hứa Phong thêm mắm dặm muối, mong cô đại phát từ bị để lại cho lão già tôi cái mạng quèn này”. Thái độ cực kỳ thành khẩn, nếu không phải vì đang bị Trung Quân khống chế, hắn thật sự muốn khụy gối cầu xin. Lăn lộn trong giới này nhiều năm, Quản Lý Dương có thể được xem là một con cáo già, chỉ cần đạt được mục đích sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn, nhưng trước mắt phải giữ được cái mạng đã, như thế mới có hy vọng trả thù.

Gia Hân nhìn thấy Trung Quân ra tay, lòng chấn động không ít, vệ sỹ của cô không ngờ có thể đánh đấm tốt như vậy, bắt đầu nhìn Trung Quân có chút thuận mắt. Nhưng dù sao đây là Nhà Hàng Phong Lưu, là sự tồn tại đến cả gia tộc họ Vương cũng rất kiêng kỵ, vội nắm cánh tay Trung Quân lay nhẹ.

Trung Quân, hay là thôi đi, dù sao người ta cũng chưa làm gì chúng ta. Đôi mắt xinh đẹp lung linh như sương sớm khiến Trung Quân khó lòng từ chối.

Tuân lệnh cô chủ!

Nói rồi buôn long cánh tay, Quản lý Dương ngã xuống đất, hít lấy hít để, vừa tìm lại được cái mạng vội vã cúi người thi lễ. Nhưng nội tâm hắn đang suy nghĩ gì chỉ có hắn mới biết được.

Chổ tiền này thì tính làm sao? Trung Quân chỉ vào hóa đơn hỏi.

Không cần trả, không cần trả, lần này xin phép cho tôi làm chủ mời mọi người. Quản lý Dương nhẹ giọng đáp.

Không cần, chủ tiệc còn đứng đó, ông không định cho Hứa công tử chút mặt mũi sao?

Trung Quân cười gian nhìn Hứa Phong khiến hắn giật nảy. Thuận tay đốt một điếu thuốc ung dung hít một hơi sản khoái.

“Dạ…Dạ,…”.

“Vậy tôi đi được chưa?”

“Tất nhiên rồi… xin mời” Quản lý Dương cung kính nói, quay sang bọn thuộc hạ quát “Tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tránh ra, ai dám cản đường khách quý tao lột da kẻ đó”.

- Hài! nhìn không ra ngươi xem ta là khách quý đó, lật mặt cũng nhanh thật.

Trung Quân không chút thiện cảm với đám người này, chỉ mỉm cười với Gia Hân.

“Mình về được chứ, cô chủ?”

Gia Hân “ơ” một tiếng, trong đầu đang rất hỗn loạn, chỉ gật đầu “được”

Tiểu Oanh như muốn nói điều gì lại thôi, bước nhanh theo Gia Hân ra xe, cô cũng không dám ở lại thêm một phút giây nào nữa, cảm giác tuyệt vọng bỗng được cứu rỗi rất tuyệt, nhưng thà không có thì tốt hơn.

Gia Hân lái xe đến, Trung Quân chui tọt vào ghế phụ, cô chỉ mỉm cười rồi ngoái đầu ra xe cất tiếng hỏi “Tiểu Oanh, cô có xe chứ?”

Tiểu Oanh run lên vội vã đáp “có…tôi có”.

Vậy chúng tôi đi trước nhé” Gia Hân vẫy tay chào, rồi trực tiếp lái xe rời đi.

Riêng bọn người Hứa Phong thì không tốt như vậy, bao nhiêu uất ức của Quản Lý Dương đều dồn lên người bọn họ, Quản lý Dương ra tay cực kỳ tán ác, tay đánh chân đá, khiến bọn họ kêu la không ngừng, mãi đến khi Hứa Phong trả tiền mới được thả ra, lúc này nhìn họ mặt mũi bầm dập, toàn thân máu me bị vứt bên đường, thân tàn ma dại đến nổi làm nhiều người đi ngang cũng kinh hồn bạc vía.

Hứa Phong lòng đầy oán hận nghiến răng đến ken két, “Con đĩ khốn nạn, thằng chó chết bầm, món nợ này chưa xong đâu” nói rồi hắn lấy điện thoại gọi cho cậu chủ Hoàng.

Bên kia truyền tới giọng nói đầy uy áp “sao rồi, đã xong chưa?”

Hứa Phong hít một hơi đáp “kế hoạch thất bại, xin lỗi cậu chủ”

Con mẹ nó, một lũ ăn hại, có chút chuyện cũng làm không xong, tao còn cần lũ vô dụng chúng mày làm gì. Tiếng quát mắng muốn nổ điện thoại khiến Hứa Phong không ngừng run rẩy.

Lúc này Hoàng Vi Khai nghe điện thoại xong lập tức ném điện thoại xuống đất, “choang” điện thoại vỡ ra từng mảnh, mặt tràn đầy tức giận, hắn rít lên từng tiếng “Vô dụng, tấc cả vô dụng, đồ cặn bã,..”

Lúc này Hắc Báo bước lên nhẹ giọng nói “cậu chủ, chuyện này có gì đó không đúng, cậu nên gọi Hứa Phong đến, dù sao chuyện này cũng phải có một lời giải thích” là một cường giả đạt đến trình độ này, Hắc Báo tâm tư có tất nhiên có chỗ hơn người, hắn không giống các cậu ấm chỉ nhìn thấy bề ngoài mà vội vàng đánh giá, vạn nhất gặp phải tường đồng vách sát há không phải uổng mạng hay sao.

Nghe nhắc tới Hứa Phong, Hoàng Vi Khai càng trở nên tức giận “cái thứ vô dụng đó, thật làm ông tức chết, bảo hắn lăn về đây”.

“Hắc Báo, giao ông một nhiệm vụ đi bắt con nhỏ đó về đây cho tôi”.

Hắc báo đang định nói thêm gì đó chỉ thấy Hoàng Vi Khánh trừng mắt.

Đi!

Dạ cậu chủ. Nói xong liền xoay người rời đi.

Vừa đến nhà đã thấy Chung Linh bước ra mở cửa, mắt thấy Gia Hân và Trung Quân liền hỏi “thế nào, dự tiệc có vui không?” cô rõ ràng không nhìn thấy sắc mặt tái mét của Gia Hân trên xe nên hỏi một câu theo kiểu thuận miệng.

Trung Quân bước xuống xe, miệng cười ha hả đáp “vui lắm, vui lắm, có người hào phóng bỏ ra cả chục triệu mời cơm, không vui sao được.

Gia Hân từ lúc rời khỏi nhà hàng, trong lòng luôn lo lắng không yên, đối phương là một đại ca có tiếng ngay cả nhà họ Vương cũng không đắc tội nổi, cô ta rất sợ đối phương sẽ vì chuyện này mà trả thù, đang không ngừng suy nghĩ đối sách. Bất chợt nghe Trung Quân nói như thế khiến da đầu như tê rần cái tên này đã làm ra chuyện lớn như vậy mà vẫn còn ung dung vậy sao, thật không thể hiểu được, cô lườm Trung Quân một cái rồi lái xe vào Gara.

Cô Linh cảm thấy hơi khó hiểu nhìn Trung Quân “chuyện gì thế?”

Trung Quân cười tươi “Không gì đâu, cô ta vui quá ấy mà” nói rồi hắn vương tay bám víu cô Linh, cùng đi vào nhà.

Gia Hân vào nhà lại không nhìn thấy ai, cô biết cái tên vệ sĩ không ra gì kia chắc là đi to nhỏ gì đó với cô Linh đây mà, không biết lớn nhỏ. Bất giác giật mình rõ ràng mới một ngày thôi mà họ đã thân thiết như vậy sao, không biết từ khi nào mà mình giống như người thừa trong nhà vậy. Bất giác thở dài đi thẳng lên phòng, dù sao hôm nay cũng quá căn thẳng, tắm trước cái đã.

Trung Quân nói chuyện với Chung Linh một lúc, rồi về phòng mình tắm rửa, sau đó ra ban công hút thuốc. Hắn nhớ đến Quản lý Dương liền thấy hiếu kỳ, nhất là đối với ông chủ đằng sau ông ta. Anh ta không hiểu đối phương có ba đầu sáu tay gì mà đến năm gia tộc đứng đầu Hưng Thành cũng không dám động vào, nghĩ đến đây hắn liền rút điện thoại gọi cho Sát Long.

Alo.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói rất sản khoái “Ai da, đại ca nhớ tới em rồi hả, em biết ngay mà,…ha ha”.

“Biết cái đầu cậu” Trung Quân sợ có người nghe thấy bèn nhỏ giọng “Tra cho anh một người, là kẻ đứng sau Nhà hàng Phong Lưu, nghe nói rất có thế lực”.

Từ bên kia truyền đến giọng nói đầy kinh ngạc “Hắn đắc tội với đại ca sao, có cần em xử hắn luôn không?” lúc này Sát Long đã đằng đắng sát khí, bất kể kẻ nào đụng đến đại ca, dù là ông trời hắn cũng thẳng tay chém giết.

Trung Quân biết tên giả hỏa này đang nghĩ gì bèn nói “không, anh chưa gặp hắn, chỉ muốn biết chút về hắn thôi”.

“Ok đại ca, cho em một phút”.

Sát Long làm việc rất nhanh gọn, chuyện này Trung Quân hoàn toàn tin tưởng, chỉ một lúc điện thoại Trung Quân lại reo lên. Trung Quân mỉm cười đưa điện thoại lên nghe.

Có rồi đại ca, hắn tên là Năm Thẹo, mười năm trước hắn đến Hưng Thành, tiến hành càn quét các thế lực ngầm bản địa, xưng vương xưng bá. Ngoài nhà hàng Phong Lưu, còn có ba khách sạn lớn, năm cái sòng bạc và một đấu trường quyền anh ngầm,… xem ra có chút thực lực tại Hưng Thành”.

Biết rồi. Nói xong liền cúp máy.

Trung Quân chợt cảm giác có gì đó không đúng, quay lại nhìn thấy ánh mắt Gia Hân lạnh lùng nhìn anh, cốc nước khẽ đung đưa tự nhiên theo một nhịp điều gì đó, Trung Quân mỉm cười gật đầu, ánh mắt đó cứ bám chặt Trung Quân không buôn, khiến Trung Quân cảm thấy khó chịu.