Chiến Thần Sở Bắc

Chương 87




Chương 105

Đôi mắt híp mắt, lóe lên sát khí nồng đậm.

“Được lắm, dám động vào con trai tao, tao mặc kệ mày là ai, hôm nay tao phải khiến mày sống không bằng chết”.

Người đàn ông gào lên, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.

Nếu ánh mắt là một con dao thì chắc lúc này Sở Bắc đã tan xương nát thịt rồi.

“Người đâu? Chết ở xó nào rồi? Mau đem tên súc sinh này…”

“Ông hai, khoan đã…”

Thấy người đàn ông sắp nói gì đó, La Vĩ vội vàng bước đến ngăn lại.

Người trước mặt này chính là ông hai nhà họ La, La Vạn Thủy, cũng là bố của La Hoàng.

“La Vĩ, ông có ý gì đây?”

La Vạn Thủy hừ một tiếng, ông ta cảm thấy không vui khi bị La Vĩ ngăn lại.

“Chẳng lẽ ông muốn cấu kết với một người ngoài bắt nạt tôi sao? Tổng giám đốc La uy phong lớn đấy”.

La Vạn Thủy quái gở nói, giọng điệu không thiện chí gì cho cam.

Mặc dù La Vĩ cũng là người nhà họ La nhưng không phải là con cháu ruột thịt.

Nhưng ngược lại La Vĩ lại trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn La Thị.

Còn ông ta đường đường là ông hai nhà họ La nhưng không được cái gì cả.

Chuyện này lại khiến ông ta rất không thoải mái.

Lúc này cũng hoàn toàn bùng nổ.

“Ông hai, tôi không có ý này”.

Sắc mặt La Vĩ rất khó coi, vội vàng giải thích.

Thầm cầu nguyện mong chiến tướng trấn quốc đừng tức giận là được.

“Tôi chỉ…”

“Ông chỉ cái gì? Ông đừng nghĩ tôi không biết”.

La Vạn Thủy hừ một tiếng cắt ngang lời ông ta.

“La Vĩ, đừng tưởng ông là Tổng giám đốc thì có thể chỉ tay năm ngón với tôi”.

“Hôm nay nếu ông ngăn tôi lại thì là kẻ phản bội nhà họ La, tôi không tha thứ cho ông đâu”.

Chỉ hai câu nói đã khiến La Vĩ nghẹn họng không nói được gì.

Siết chặt nắm đấm, chỉ ước gì có thể tát cả La Vạn Thủy một cái.

Tên họ La này, tôi đang cứu ông đấy có biết không?

Ông biết người trước mặt này là ai không hả?

Ông có biết tại sao người ta lại giết con trai ông không?

Nếu không nhờ ông đây ngăn ông lại thì bây giờ ông đã đi gặp con trai ông rồi.

Dĩ nhiên dù có oán giận đến đâu, ông ta cũng không dám nói gì.

Càng sẽ không nói ra thân phận của Sở Bắc, dù có nói chỉ sợ không ai tin.

Những gì ông ta cần làm là kéo dài thời gian.

“Tâm sự rồi chứ?”

Cũng đúng lúc này giọng Sở Bắc lại vang lên.