Chiến Thần Sở Bắc

Chương 61




Chương 79

“Sở Bắc, không phải hôm qua mày oai phong lắm à? Sao bây giờ không nói chuyện?”

Lạc Mai còn tưởng rằng Sở Bắc sợ rồi nên càng nói quá đáng hơn.

“Lại còn dám đánh tao, tao thật sự hối hận lúc trước không chặt bỏ đôi tay này của mày!”

“Cái đồ mù lòa thối tha này biến thành người câm từ khi nào? Tức chết tao rồi…”

Lạc Mai chửi ầm lên, nhưng từ đầu đến cuối Sở Bắc vẫn không có chút phản ứng nào.

Khiến ả ta có loại cảm giác đấm vào bông mềm, trái lại khiến mình tức giận không ít.

“Được rồi!”

Cuối cùng, Lạc Vinh Quang lên tiếng.

Đầu tiên ông ta trừng Sở Bắc một cái, sau đó ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Chu Cầm.

“Chu Cầm, nếu người đã trở về rồi, vậy nên làm như thế nào, tự cô nói ra đi!”

Bị Lạc Vinh Quang chỉ đích danh, cơ thể Chu Cầm khẽ run rẩy.

Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Bắc, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta.

“Ông cụ, việc này không hề liên quan đến con và Tiểu Tuyết, đều là Sở Bắc này tự quyết định!”

“Bây giờ con làm chủ, để Tiểu Tuyết cắt đứt tất cả quan hệ với tên mù này”.

“Tốt nhất để hắn mang cả đứa nhỏ kia đi, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến nhà họ Lạc chúng ta”.

Chu Cầm nói liền một mạch.

Mỗi lời nói mỗi hành động đều tràn đầy căm hận và ghét bỏ đối với Sở Bắc.

“Mẹ…”

Mà Lạc Tuyết nghe xong, đôi mày cau chặt lại.

Chuyện giữa cô và Sở Bắc rất phức tạp, há lại chỉ một câu cắt đứt quan hệ là có thể nói rõ ràng?

Hơn nữa, bắt cô rời xa con gái, tuyệt đối không thể nào!

“Lạc Tuyết, chẳng lẽ cô còn không nỡ bỏ hắn?”

Khóe miệng Lạc Mai mang ý cười, cắt ngang lời cô nói.

“Chậc chậc, con khốn và tên mù, đúng là tuyệt phối!”

Ông cụ ngồi ở vị trí đầu hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng không tốt.

“Lạc Tuyết, chuyện hôm qua tôi còn chưa tính toán rõ ràng với cô, cô đừng rượu mời không muốn uống chỉ muốn uống rượu phạt”.

“Nghe lời mẹ cô! Lập tức cắt đứt quan hệ với Sở Bắc, bao gồm cả đứa trẻ vướng víu kia, cũng xử lý luôn đi! Sau đó ngoan ngoãn gả cho cậu chủ La!”

“Nếu không, tổn thất của gia tộc, dùng tính mạng cả nhà các cô cũng không đền nổi”.

“Ông nội, cháu… cháu…”

Đôi mắt Lạc Tuyết đỏ bừng, tràn đầy ấm ức.

Đã đến lúc này rồi, vậy mà người nhà còn ép mình lấy La Huy?

Hơn nữa bốn năm nay, chỉ có con gái và cô sống nương tựa lẫn nhau.

Con gái chính là thịt đầu tim của cô, sao có thể dứt bỏ?