Chiến Thần Sở Bắc

Chương 595




Chương 613

Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, Sở Bắc lắc đầu.

“Tao nói rồi, vừa rồi tao đã cho bọn mày cơ hội, nhưng bọn mày không biết trân trọng, bây giờ, bọn mày phải hứng chịu cơn giận của tao”.

“Cơn giận của mày?”

Thanh niên áo đỏ giận quá hóa cười, hừ lạnh một tiếng: “Đánh anh em của ông đây, lại còn dám lên tiếng uy hiếp ông đây, mày quả nhiên rất ngông cuồng!”

Nói đến đây, thanh niên áo đỏ đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, trong mắt hắn ta lộ vẻ tàn nhẫn.

“Chỉ là không biết, thực lực của mày có lợi hại giống như sự ngông cuồng này của mày hay không!”

Nói xong, hắn ta giơ tay lên, ra hiệu với mấy tên lưu manh sau lưng.

Ngay sau đó, chỉ thấy mấy tên lưu manh này đều vô cùng ăn ý gật đầu, sau đó bọn họ cùng nhau tiến lên, xông về phía Sở Bắc.

“Sở Bắc, anh cẩn thận chút, những người này đều là dân liều mạng!”

Lạc Tuyết thấy vậy thì lo lắng nhắc nhở.

Sở Bắc mỉm cười, xua tay an ủi: “Yên tâm đi, mấy tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, còn chưa xứng được anh để ý tới”.

Nói xong, anh cũng xông về phía mấy tên lưu manh.

“Con mẹ nó, các anh em! Nhóc con này đủ ngông cuồng! Ra tay thật ác cho tao!”

Một tên trong đám lưu manh nhìn thấy Sở Bắc lại chủ động xông về phía bọn họ, lập tức gầm lên giận dữ, trên khuôn mặt lộ đầy tàn ác độc địa.

Thật ra không cần hắn ta nói, mấy tên lưu manh còn lại cũng tức giận ra tay độc ác với Sở Bắc.

Sở Bắc vốn còn muốn giơ cao đánh khẽ, nhưng giờ phút này, anh cảm thấy sát ý lạnh lẽo từ trên người mấy tên lưu manh, trong lòng lập tức gạt đi suy nghĩ nương tay.

Anh giơ gậy trúc trong tay lên, không ngừng gõ xuống.

Mỗi khi gậy trúc của anh vung ra thì sẽ có một tên lưu manh kêu thảm thiết ngã xuống mặt đất, đã mất đi khả năng hành động.

Chưa đầy ba mươi giây, chỉ thấy mấy tên lưu manh vốn hung hăng hùng hổ đều ngã xuống mặt đất kêu rên thảm thiết.

Mà Sở Bắc là người trong cuộc, nhưng trên mặt vẫn không mảy may dao động, vẫn là dáng vẻ nhẹ như gió mây.

Thanh niên áo đỏ thấy cảnh này, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Trong ánh mắt hắn ta nhìn Sở Bắc cũng lộ ra sợ sệt.

Nhưng mà, chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại trong lòng khiến hắn ta chống đỡ không quỳ xuống cầu xin Sở Bắc.

Sở Bắc không để ý mấy tên lưu manh nằm dưới đất, mà đưa mặt về phía thanh niên áo đỏ.

“Đàn em của mày đều nằm ở đây, có phải bây giờ đến lượt mày rồi không?”

Nghe thấy lời của Sở Bắc, sắc mặt thanh niên áo đỏ đột nhiên thay đổi.

Nhất là khi hắn ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của mấy tên lưu manh, trong lòng chợt run lên bần bật.

Hắn ta cắn răng, nhìn Sở Bắc, trên mặt nặn ra nụ cười vui vẻ.

“Ừ thì, hôm nay tao nể mặt mày, Dương Ân nợ tiền bọn tao, hôm khác bọn tao sẽ đòi, chuyện hôm nay coi như xóa bỏ, mày xem thế nào?”