Chiến Thần Sở Bắc

Chương 542




Chương 560

Chu Lệ có vẻ lúng túng trước câu nói của Lạc Tuyết.

Vì cô nói không hề sai, quả là Sở Bắc có bao nhiêu tiền không hề liên quan đến bà ta.

Song, khi nhớ đến chuyện mà con trai kể với mình tối qua, bà ta cố cắn răng nhìn Lạc Tuyết rồi nở một nụ cười nịnh nọt.

“Ừm… Tiểu Tuyết, chắc mẹ nói chuyện với cháu rồi đúng không? Dì với Dương Ân đang gặp khó khăn, cần gấp một khoản tiền. Cháu xem, nếu vợ chồng cháu có điều kiện thì giúp dì với em một chút nhé!”

Nghe xong, Lạc Tuyết lập tức lắc đầu.

“Dì ơi, bây giờ dì và Tiểu Ân đang sống ở nhà của cháu, mọi chi phí sinh hoạt đều do nhà cháu chi trả, thế dì còn vay tiền để làm gì ạ?”

Chu Lệ đắn đo một chút rồi tỏ vẻ đáng thương.

Sau đó, bà ta chỉ vào người Dương Ân rồi tủi hờn nói: “Cháu nhìn em họ cháu đi, bị người ta đánh cho bầm dập, dì phải dẫn em nó đi khám, đã thế điện thoại của nó cũng hỏng rồi, dì phải mua cho nó cái mới, cho nên mới cần tiền”.

Lạc Tuyết bình tĩnh nhìn Chu Lệ rồi nói: “Nhưng những chuyện đó thì liên quan gì đến cháu ạ?”

Chu Lệ dừng hình, song lại mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, dì biết mẹ con dì đã ăn nhờ ở đậu nhà cháu rồi mà giờ lại hỏi vay tiền là không hay. Nhưng cảnh mẹ goá con côi, lại sống ở nơi đất khách quê người, dì cũng cùng đường rồi nên mới nhờ cháu…”

Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cũng hơi động lòng trắc ẩn.

Nhưng ngay sau đó, cô đã quả quyết lắc đầu.

“Không phải cháu không muốn cho dì mượn, mà thật sự là cháu cũng hết tiền rồi. Cháu vừa mở cửa hàng nên không còn bao nhiêu tiền nữa”.

Chu Lệ hơi biến sắc mặt khi nghe thấy thế.

Sau đó, bà ta cắn răng nói: “Cứ cho là cháu không có thì Sở Bắc cũng có, nó có cả mấy triệu mua xe thì thiếu gì một trăm nghìn cho dì vay, đúng không?”

Cái gì!

Nghe xong, Lạc Tuyết lập tức trợn tròn mắt với vẻ khó tin.

Sau khi bình tĩnh lại, cô ngoảnh sang mẹ mình rồi hỏi.

“Mẹ, sao mẹ bảo với con là năm mươi nghìn? Giờ dì đang đòi vay những một trăm nghìn kia kìa”.

Bị Lạc Tuyết chất vấn, Chu Cầm cũng tỏ vẻ lúng túng.

Bà ta nhìn Chu Lệ rồi bực mình nói: “Dì nó, rõ ràng dì bảo với tôi muốn vay năm mươi nghìn cơ mà, sao giờ lại thành một trăm nghìn? Thế là sao hả?”

Chu Lệ giả bộ đáng thướng nói.

“Chị, chị cũng biết rồi đấy, em và Tiểu Ân không có công ăn việc làm nên làm gì có thu nhập. Mà ở thành phố lớn thì cái gì cũng đắt đỏ, có năm mươi nghìn thì làm sao mẹ con em sống được?”

Lạc Tuyết đứng cạnh đó không thể nhịn được nữa mà lạnh giọng nói: “Dì, mẹ con dì ăn ở tại nhà cháu, thì cần tiêu gì đến tiền?”

Chu Lệ lập tức phản đối.

“Tiểu Tuyết, cháu không thể nói vậy được. Dù mẹ con dì ăn ở tại nhà cháu, nhưng hàng ngày Tiểu Ân phải ra ngoài đi xin việc, như thế cũng phải dùng đến tiền chứ?”