Chiến Thần Sở Bắc

Chương 522




Chương 540

“Sở Bắc, sao rồi? Dương Ân gọi anh đến có việc gì, nó không gây ra rối rắc lớn gì chứ?”

Lạc Tuyết vừa đi về phía Sở Bắc vừa lo lắng hỏi.

Sở Bắc im lặng một chốc rồi hít sâu một hơi, nói: “Nó đúng là đã gây họa nhưng có lẽ không nghiêm trọng lắm”.

Nói rồi anh kể lại chuyện xảy ra ở khách sạn lúc nãy cho Lạc Tuyết nghe.

Nghe xong sắc mặt Lạc Tuyết trở nên rất khó coi.

“Dương Ân quá đáng thật, nó nghĩ mình là ai, bản thân gây chuyện ở ngoài lại còn muốn anh dọn dẹp cho nó, đúng là quá đáng mà”.

Lạc Tuyết tức giận nói.

Sở Bắc mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, em không trách anh không giúp nó chứ?”

“Sao có thể?”

Lạc Tuyết lắc đầu nói: “Anh không giúp nó là đúng, số tiền đó là một trăm tám mươi nghìn chứ không phải một trăm tám đồng, cũng không phải một nghìn tám, tại sao nó lại bảo anh thanh toán cho nó chứ”.

Trong mắt Lạc Tuyết, một trăm tám mươi nghìn không phải là con số nhỏ.

Hành động của Dương Ân rõ ràng đã chạm vào giới hạn của cô khiến cô cực kỳ tức giận.

Nhưng sau đó vẻ mặt cô lại trở nên lo lắng.

“Sở Bắc, Dương Ân không thể nào có được một trăm tám mươi nghìn, nếu nó không kiếm ra được nhiều tiền thế thì ông chủ khách sạn có làm khó nó không?”

Lạc Tuyết lo lắng hỏi.

Sở Bắc im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Làm khó thì chắc có, để nó chịu khổ một chút cũng tốt, với tính cách của nó không chịu khổ, nó sẽ không nhớ lâu”.

Lạc Tuyết gật đầu.

Cô đồng ý với Sở Bắc.

Dương Ân là một người có lòng tham không đáy, dù Sở Bắc có trả giúp cậu ta 180 nghìn để thanh toán bữa ăn, thì cậu ta cũng sẽ không biết ơn anh chút nào.

Hơn nữa, có thể cậu ta vừa không biết ơn anh, mà còn quay đầu cắn ngược lại anh cũng là.

Loại người như Dương Ân cần phải được dạy cho một bài học nhớ đời thì mới yên thân được.

Một lát sau, Lạc Tuyết mới định thần lại, cô thoáng do dự rồi nói: “Em thấy hơi lo, anh không giúp cậu ấy thì kiểu gì cậu ấy cũng đi nói xấu và mách tội của anh với mẹ em đấy”.

Sở Bắc chỉ mỉm cười lắc đầu.

“Không sao, cậu ta muốn mách ai thì mách, dẫu sao cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả”.

Anh đường đường là một chiến thần mà phải sợ loại người đê hèn ấy sao!

Với anh mà nói thì chút thủ đoạn của Dương Ân chỉ như trò trẻ thôi, gần như không có một chút uy hiếp nào cả.

Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vẫn thấy hơi lo lắng.

“Hay mình về nhà đã nhé?”

Dù Lạc Tuyết vẫn chưa làm xong việc, nhưng hiện giờ cô không còn tâm trạng để làm gì khác nữa.