Chiến Thần Sở Bắc

Chương 511




Chương 529

Thấy thanh niên tóc vàng bị Sở Bắc đánh ngã nhào xuống đất, Dương Ân run rẩy.

Nhưng sau đó cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Sở Bắc với ánh mắt đầy hận thù.

“Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Đánh hắn cho ông”.

Dương Ân kiêu căng nói với đám người kia.

Nghe thế mọi người đều lộ ra vẻ tàn nhẫn rồi bước đến trước.

Nhưng đúng lúc này một câu nói của Sở Bắc lại khiến chúng đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy như bị điểm huyệt.

“Không muốn chết thì tốt nhất các người đừng làm thế, nếu không hậu quả tự gánh lấy”.

Nói rồi khí thế hung bạo lập tức toát ra từ người Sở Bắc.

Lúc này Sở Bắc trông rất giống sát thần từ địa ngục, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào anh.

Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ Sở Bắc, sắc mặt họ trở nên trắng bệch, thù địch trong lòng đã tiêu tán mất.

“Chúng ta đi thôi”.

Dương Ân sợ hãi nhìn Sở Bắc, sau đó hét lên với đám bạn xấu của cậu ta rồi định đi.

Rầm!

Đúng lúc này cửa phòng VIP bỗng bị ai đó đạp mở ra, một người đàn ông trung niên bụng bự mặt mày hung dữ bước vào.

“Các vị muốn đi đâu?”

Người đàn ông trung niên hung ác nhìn mấy người Dương Ân hỏi.

Thấy người đàn ông trung niên, Dương Ân run rẩy, cậu ta biết người này, đây là ông chủ của khách sạn này, Ngô Lương.

Thấy Ngô Lương, Dương Ân hít sâu một hơi, dù rất sợ nhưng người giữ thể diện như cậu ta thì mặt ngoài vẫn tỏ ra mình bình thản.

“Chúng tôi ăn xong rồi đang định đi, anh Ngô có chuyện gì sao?”

Nghe Dương Ân nói thế, Ngô Lương cười khẩy.

“Các vị cứ thế mà đi e là không ổn lắm nhỉ?”

Ngô Lương cười ẩn ý hỏi.

Dương Ân run lên, ánh mắt lóe lên tia hoảng hốt.

“Chúng tôi ăn xong rồi, không thể cứ ở mãi đây được chứ, bây giờ rời khỏi đi có gì không ổn?”

Ngô Lương cười mỉa, lạnh lùng hỏi: “Muốn ra khỏi đây vẫn được, thanh toán trước đã”.

Trong lòng Dương Ân vang lên tiếng lạch cạch khi nghe Ngô Lương nói, chuyện cậu ta sợ nhất vẫn xảy ra.

Bảo cậu ta thanh toán?

Cậu ta không có bao nhiêu tiền, lấy gì mà thanh toán?

Nghĩ đến đây Dương Ân không giả vờ được nữa, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nịnh bợ nhìn Ngô Lương.

“Ờ thì, anh Ngô, anh xem…”

Thế nhưng cậu ta chưa nói hết câu, Ngô Lương đã ngắt lời cậu ta.

“Bớt tỏ vẻ thân thiết với ông đây đi, tôi đã gặp nhiều người như cậu lắm rồi. Tôi nói cho cậu biết các cậu khiến phòng VIP của khách sạn khói mù mịt thế này thì phải bồi thường, cộng thêm bữa ăn của các cậu, tổng cộng là một trăm tám mươi ngàn, không được thiếu một xu”.