Chiến Thần Sở Bắc

Chương 46




Chương 64

“Đúng là lòng tham không đáy! Có một vài thứ không thể muốn cướp là cướp được!”

Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại giống như một hồi chuông cảnh tỉnh.

Lưu Minh chợt run lên, trong lòng bỗng loé lên cảm giác chột dạ.

“Tên mù, ý anh là gì? Đây không phải là công lao của tôi, lẽ nào là của anh à?”

“Ông Triệu là do tôi mời đến, chẳng lẽ anh còn muốn ngăn cản à? Thật nực cười!”

“Sở Bắc, anh thôi đi!”

Lạc Tuyết thở dài, sau đó kéo lấy ống tay áo của Sở Bắc.

“Nếu đã đồng ý rồi, thì tôi không thể hối hận được nữa! Anh đi đi, sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa”.

“Anh có nghe thấy không? Tiểu Tuyết bảo anh cút đi!”

Tận tai nghe thấy những gì Lạc Tuyết nói, Lưu Minh như mở cờ trong bụng.

Anh ta đứng chống nạnh, cúi đầu nhìn Sở Bắc.

“Đừng để một chủ nhiệm như tôi đây đích thân ra tay! Nếu không thì trận lôi đình đầu tiên của chủ nhiệm tôi sẽ đổ lên đầu anh đấy!”

“Ha!”

Sở Bắc cười nhẹ, không thể nghe ra được đó là vui mừng hay tức giận.

“Anh nói ông Triệu là do anh mời tới ư? Nực cười!”

Hể?

Lạc Tuyết bỗng cảm nhận được thứ gì đó sắc bén, ngay lập tức cau mày.

“Này, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”

Sắc mặt Lưu Minh lập tức sa sầm xuống.

Thậm chí còn có chút gớm ghiếc.

“Ông Triệu không phải do tôi mời, lẽ nào là anh mời à? Nói không biết ngượng!”

“Bây giờ anh mau cút khỏi đây cho tôi! Bảo vệ đâu? Mau quăng tên mù rác rưởi này ra ngoài cho tôi!”

Lưu Minh sợ bị vạch trần nên mới trừng mắt ra tay trước.

“Dám tranh công với người khác, đáng phạt!”

Sở Bắc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trống rỗng toát ra một tia lạnh lẽo.

Cạch!

Tiếng gậy đập nhẹ xuống.

Lưu Minh đang định ra tay, đột nhiên bị một luồng sức mạnh nào đó đẩy lùi về sau mấy bước.

Anh ta bắt đầu đứng không vững, phụt, lập tức ngã xuống đất.

Vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, trông nhếch nhác làm sao!

“Tên mù, mày, mày dám đánh tao?”

Lưu Minh nghiến răng ken két, ánh mắt như muốn phát ra lửa!

“Sở Bắc!”

Lạc Tuyết cũng bị doạ sợ chết khiếp.

Nếu Sở Bắc thật sự ra tay thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

“Đừng lo, anh biết chừng mực!”