Chiến Thần Sở Bắc

Chương 405




Chương 423

“Đi thôi!”

Lúc này, Lạc Tuyết chỉ thấy tim mình lạnh buốt, thậm chí cô không có tâm trạng để nói gì nữa.

Sở Bắc gật đầu rồi ném bản hợp đồng xuống đất.

“Nhà họ Lạc tự lo lấy thân đi!”

Đây là lời cảnh báo của Sở Bắc!

Không còn Lạc Tuyết thì Sở Bắc sẽ không nương tay với nhà họ Lạc nữa!

Dứt lời, Sở Bắc quay sang nhìn Lạc Mai.

“Cô vẫn còn một tháng nữa, cố mà hưởng thụ nốt ánh sáng đi!”

“Dùng lâu vậy rồi cùng nên trả lại cho tôi đi thôi!”

Dứt lời, anh mỉm cười một cách đầy hàm ý rồi cất bước rời đi.

Lạc Mai ngẩn ra tại chỗ nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết rời đi.

Mặt ả ta tái mét, trong lòng thấy vô cùng hoảng sợ.

Một tháng sau chính là ngày đính hôn của họ từ năm năm trước.

Không lẽ Sở Bắc định đòi lại đôi mắt của mình vào ngày ấy ư?

Lạc Mai nuốt nước miếng, thật sự thấy lo sợ.

“Hừ, chỉ là một thằng vô dụng mà dám lộng ngôn như vậy, đúng là nói khoác mà không biết ngượng”.

Lạc Viễn Hà hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn phớt lờ lời nhắc của Sở Bắc.

Lạc Vinh Quang cũng sầm mặt: “Được rồi, giờ tập đoàn Lạc Thị chỉ còn là của chúng ta thôi, nếu cậu Dương không thành công thì chúng ta phải tìm người khác đấy!”

Lạc Vinh Quang híp mắt lại suy nghĩ rồi nói: “Viễn Hà, con đi chuẩn bị ít quà để tặng cho nhà họ Lý, Lưu và Trương! À, còn chủ tịch Chu nữa, nhà họ Lạc muốn phát triển vững mạnh thì phải dựa vào những người này”.

“Vâng ạ!”

Lạc Viễn Hà vâng vâng dạ dạ rồi đi ngay.



“Em đang nghĩ gì thế?”

Thấy Lạc Tuyết cứ ngồi im lặng trên taxi, Sở Bắc cười hỏi.

“Sở Bắc, chúng ta làm vậy có đúng không?”

Lạc Tuyết khó khăn lắm mới nói ra được câu đó với tâm trạng rất rối bời.

“Chỉ cần em thấy đúng thì sẽ là đúng!”

Lạc Tuyết ngẩn ra rồi thở dài một hơi.

Sở Bắc mỉm cười rồi vỗ vai cô.

“Như này không hẳn đã là xấu, ít ra em có thể sống cuộc đời mà mình muốn, chứ không còn bị ai ràng buộc nữa”.

Lạc Tuyết gật đầu: “ Có lẽ vậy! Tôi muốn lấy một trăm nghìn trong số này ra để mua xe, như vậy sẽ tiện hơn! Số còn lại thì tôi định làm kinh doanh, chắc vẫn cầm cự để sống được”.

Sở Bắc gật đầu: “Được, anh đã nói rồi, chỉ cần em muốn, anh có thể cho em mọi thứ!”