Chiến Thần Sở Bắc

Chương 352




Chương 370

Cô ta đang sẵn cơn tức vì chuyện của chồng mình rồi.

Giờ nhìn thấy Sở Bắc thì chỉ muốn giết người luôn.

“Cô nên cảm thấy may mắn!”

Sở Bắc khẽ nói một câu rồi vung tay phải lên.

Từ Lệ thấy người mình như bị đấm mạnh một cú rồi lảo đảo lùi lại.

Cô ta bước loạng choạng rồi ngã nhào.

Dáng vẻ nhếch nhác khiến mọi người xung quanh phải bật cười.

“Tâm Nhi, con có sao không?”

Sở Bắc ngoảnh lại rồi cúi xuống bế con gái lên.

“Bố ơi, con không sao!”

Tiểu Vũ Tâm kiên cường lau nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe trông rất đáng thương.

Chu Cầm đứng cách đó không xa thì sầm mặt.

Bà ta căm ghét nhìn Sở Bắc.

Tên này dám đánh em dâu của chủ tịch tập đoàn Lý Thị ư?

Hỏng, phen này to chuyện rồi!

Nếu không phải có nhiều người vây xung quanh xem náo nhiệt thì Chu Cầm đã len lén chuồn ngay rồi.

“Thằng mù kia, mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không hả?”

Từ Lệ chật vật đứng dậy, mắt tái mét đáng sợ.

Cô ta lườm Sở Bắc như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

“Con gái mày làm bẩn giày của con trai tao, tao bảo mụ già kia đền tiền nhưng bà ta không có, giờ tao tát con ranh kia một cái cũng không được chắc?”

“Mày là bố của nó đúng không? Thế thì nói đi, giờ trả tiền hay để tao cho người đập chết mày đây!”

Từ Lệ giơ tay chống nạnh, trông dữ như một con hổ cái.

Sở Bắc nhíu mặt, sặc mặt lạnh đi.

Ban nãy, Từ Lệ thật sự nên cảm thấy may mắn.

Vì nếu cô ta đánh Tiểu Vũ Tâm thì chắc cánh tay ấy sẽ bị phế rồi.

Nhưng bây giờ… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Bố ơi, con không giẫm vào giày của bạn ấy đâu, con thề ạ!”

Tiểu Vũ Tâm nghiêng đầu nói với giọng chân thành.

Sở Bắc xoa đầu cô bé rồi mỉm cười.

“Bố biết, Tiểu Vũ Tâm ngoan thế thì sao giẫm lên giày của bạn được!”

Dứt lời, anh lại ngước nhìn Từ Lệ.

“Đền tiền? Được, tôi chỉ sợ cô không dám nhận thôi!”

“Không dám nhận? Ha ha, đúng là nực cười!”

Từ Lệ nghe xong thì ngửa cổ lên cười.

“Hừ, gì chứ riêng tiền thì tao không bao giờ từ chối nhé!”

“Đôi giày này của con tao mua mất sáu mươi nghìn, chỉ cần mày đền đủ thì chuyện này coi như xong, còn không thì hừ!”

Từ Lệ vênh mặt lên.