Chiến Thần Sở Bắc

Chương 33




Chương 51

“Anh có thấy bác sĩ nào làm phẫu thuật trước trả tiền sau chưa? Muốn làm phẫu thuật thì có thể: Năm trăm nghìn, một đồng cũng không thể thiếu, nếu không thì đừng bàn nữa!”

“Được!”

Sở Bắc không hề do dự, lập tức gật đầu.

Tập đoàn Bắc Dã có tài sản không dưới chục tỷ.

Năm trăm nghìn, cũng chỉ là cọng lông bò thôi.

Nhưng chưa kịp đợi Sở Bắc lấy điện thoại thì đã bị Lạc Tuyết cắt ngang.

“Lưu Minh, đừng nghe anh ấy nói!”

Lạc Tuyết liếc nhìn Sở Bắc, nghiêm túc nhìn Lưu Minh.

“Năm trăm nghìn đúng không? Tôi có thể bỏ tiền, nhưng anh phải cam đoan, nhất định là sẽ trị hết hoàn toàn bệnh của Tâm Nhi!”

Lạc Tuyết siết chặt nắm tay, giọng nói run rẩy nhưng rất kiên định.

Bệnh của con gái đã kéo dài cả ba năm ròng rồi.

Ba năm nay, Lạc Tuyết đã sớm lao lực mệt mỏi.

Mà mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ con gái đau đớn phát bệnh thì cô lại lòng đau như cắt.

Mà lần này, cô không muốn kéo dài thêm nữa.

Chỉ cần Lưu Minh thật sự có thể trị dứt bệnh cho con gái, năm trăm nghìn này viện phí này, dù có bán máu bán thận, cô cũng phải góp đủ!

Đây là sự kiên cường cuối cùng của cô!

“Tiểu Tuyết, cô vẫn không hiểu ý của tớ!”

Nhìn ánh mắt sáng rực của Lạc Tuyết, Lưu Minh có chút chột dạ cúi thấp đầu.

Nhưng miệng thì vẫn như cũ không chịu thua.

“Bệnh của Tâm Nhi rất phức tạp, cho dù phẫu thuật cũng không thể một lần chữa hết!”

Sao?

Lạc Tuyết nhíu mày, nói như vậy, Lưu Minh này vẫn luôn lừa cô sao?

“Nói đến cùng, ngay cả nguyên nhân bệnh của Tâm Nhi là gì, anh cũng không rõ phải không!”

Sở Bắc chống gậy, chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Tuyết.

“Hai năm nay, anh vẫn không làm gì được bệnh của Tâm Nhi, nhưng vẫn luôn giấu giếm, vẫn thực hiện điều trị bất chấp hậu quả sao!”

“Anh, rốt cuộc là có mục đích gì?”

Vẻ mặt Sở Bắc thản nhiên, từng câu từng chữ như đánh mạnh vào tim Lưu Minh.

Bình bịch!

Vẻ mặt Lưu Minh thay đổi, lùi về sau vài bước, trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.

Đối mặt với ánh mắt trống rỗng của Sở Bắc, anh ta có cảm giác bị vực sâu theo dõi.

“Lưu Minh, sự thật là vậy sao?”

Lạc Tuyết run giọng, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lưu Minh chằm chằm, tay siết chặt thành đấm chảy rịn đầy mồ hôi.