Chương 291
“Không không, không cần đâu ạ, tôi sẽ từ chức và rời khỏi Tân Hải, xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa”.
Cậu nhân viên nghe thấy thế thì sợ đến mức suýt nữa quỳ xuống đất.
Nếu để Lý Hải Đông biết được chuyện này, khéo cậu ta sẽ chết mất.
“Cậu biết vậy là được rồi, hãy nhớ coi thường người khác không phải một thói quen tốt đâu!”
Sở Bắc cất giọng hờ hững rồi quay người rời đi.
Sở Bắc không để bụng sự cố hiểu lầm lúc đầu.
Nhưng cậu nhân viên này và Lý Nham đã hùa vào với nhau rồi gây khó dễ cho gia đình anh.
Cho nên cậu ta xứng đáng bị trừng phạt.
“Vâng, cảm ơn anh Sở, nhất định sau này tôi sẽ thay đổi ạ!”
Cậu nhân viên đó vội vàng cảm ơn như được đại xá.
Thấy Sở Bắc đi vào trong phòng bao rồi, cậu ta mới dám đứng dậy rồi đi xuống dưới.
“Đứng lại, cậu vừa sao thế? Có mỗi cái thẻ thôi mà, hoa mắt rồi à?”
Cậu nhân viên vừa đi xuống đại sảnh tầng một thì đã bị Lý Nham chặn lại.
Đến bây giờ, Lý Nham cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cậu nhân viên nhìn hắn ta, nhưng trong ánh mắt không còn vẻ cung kính như trước nữa.
Thậm chí còn như muốn tẩn cho hắn ta một trận.
Nếu không tại Lý Nham thì sao cậu ta lại đắc tội với Sở Bắc chứ?
“Mắt tôi làm sao thì liên quan gì đến anh!”
Dứt lời, cậu ta quay người bỏ đi.
Lý Nham lạnh mặt rồi giơ tay kéo cậu ta lại: “Cậu có thái độ gì thế hả? Mà này, cậu Lưu sắp đến rồi đấy, mau xếp phòng cho tôi đi”.
Cậu nhân viên đó lắc đầu rồi nhìn Lý Nham với vẻ thương hại.
“Anh Lý, tôi khuyên anh đừng ở lại đây ăn uống gì nữa mà hãy mau chuồn đi!”
“Không thì anh nhờ người ta xếp phòng, vì tôi xin nghỉ việc rồi!”
Dứt lời, cậu ta quay người bỏ đi không chút chần chừ.
Lý Nham chỉ biết đần mặt ra.
Hắn ta nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì.
“Lý Nham, anh thần người ra đây làm gì thế? Việc tôi bảo, anh đã làm xong chưa?”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
Lý Nham ngoảnh lại thì thấy Lưu Phong nên lập tức tươi cười ra nghênh đón.
“Cậu Lưu, tôi chuẩn bị xong hết rồi, cậu lên trước đi, thẻ của cậu đây”.
Nói rồi, Lý Nham lấy chiếc thẻ ở trong túi ra rồi cung kính đưa cho Lưu Phong.
“Ừm, thế mau đi thôi!”
Lưu Phong nhận lại chiếc thẻ với vẻ mất kiên nhẫn rồi đi lên tầng trên trước.
May mà có nhân viên phục vụ nhận ra Lưu Phong nên nhanh chóng xếp phòng ngay.