Chiến Thần Sở Bắc

Chương 197




Chương 215

Tại thời điểm này, nó được phản ánh trên người ông ta một cách sống động.

“Tôi không nuôi nổi một con chó như ông!”

Sở Bắc khẽ lắc đầu quay người lại, trên mặt vẫn không có một tia vui mừng hay tức giận.

“Về phần tiền, ông có rất nhiều tiền sao?”

Ông Mạc sửng sốt một chút, trong lòng lóe lên một tia hy vọng, liền luống cuống gật đầu.

“Có có, cậu muốn bao nhiêu tôi sẽ đưa bấy nhiêu, cầu xin cậu, tha cho tôi một con đường sống!”

“Tôi sẽ đưa cho cậu năm mươi triệu… Không, một trăm triệu tệ, cậu thấy sao?”

Nói rồi ông Mạc cẩn thận ngẩng đầu lên, sốt sắng nhìn Sở Bắc.

“Một trăm triệu tệ, ha!”

Khóe miệng Sở Bắc hơi nhếch lên, cũng không biết là có ý gì.

Ông Mạc thầm thở dài: “Vậy thì, hai trăm triệu! Cho dù ba trăm triệu tệ cũng được, tôi thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi!”

Ông Mạc nghiến răng tung hết tài sản của mình ra.

Tuy trái tim ông ta đang rỉ máu, nhưng vì giữ mạng sống, ông ta không thể lo được nhiều như vậy nữa.

“Không nhận ra là ông cũng thật giàu có đó”.

Sở Bắc như cười như không, nhưng ông Mạc lại không hiểu được giọng điệu trong lời nói của anh.

“Vậy . . .”

Vừa nói một tiếng liền bị Sở Bắc cắt ngang.

“Thanh Vũ, kiểm tra từng đồng tiền mà ông ta có, nếu có một xu bất hợp pháp, thì chuẩn bị ngồi tù suốt phần đời còn lại”.

Giọng điệu bình tĩnh của Sở Bắc khiến vẻ mặt ông Mạc lập tức tái mét.

Trong những năm qua, ông ta đã giúp nhà họ Lưu làm rất nhiều việc đáng xấu hổ.

Tiền của ông ta cũng cứ như thế mà tích lũy dần.

Nếu thực sự điều tra ra thì bắn ông ta chục lần cũng không đủ.

Sở Bắc đâu có muốn tiền đâu, rõ ràng cậu chỉ muốn ông ta chết thôi.

Nghĩ đến đây, trong mắt ông Mạc hiện lên vẻ oán hận, nghiến răng nghiến lợi, quyết định liều lần cuối cùng.

“Chắc hẳn hai người có lai lịch không hề nhỏ, không biết đã từng nghe nói đến núi Lạc Vân chưa?”

Núi Lạc Vân?

Thanh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày!

Chỉ có vẻ mặt của Sở Bắc là không thay đổi, cũng không có vẻ gì là kinh ngạc.

“Biết thì sao mà không biết thì sao?”

Khóe miệng ông Mạc khẽ nhếch, nói như vậy, chắc hẳn là có biết.

“Tôi là Mạc Hải, là người của núi Lạc Vân. Không biết hai người có thể nể mặt cho qua chuyện hôm nay được không?”

Đây là con át chủ bài lớn nhất của ông ta.

Chỉ cần có người biết rõ về núi Lạc Vân thì không ai lại không nể mặt.

Nếu không phải thực sự hết cách thì ông ta sẽ không dùng chiêu này.

Nhưng Sở Bắc chỉ cười nhạt, ánh mắt vẫn bình tĩnh.