Chiến Thần Sở Bắc

Chương 188




Chương 206

Chu Minh Hạo hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống với vẻ trầm ngâm.

“Ông Lưu, tôi khuyên ông tốt nhất hãy đến xem con trai mình thế nào đi, nếu đến muộn, e phải nhặt xác của cậu ấy đấy!”

“Chủ tịch Chu, ông nói thế là đang rủa nhà tôi đấy à?”

Mắt Lưu Tông Tín sắc lạnh, giọng nói thì tỏ rõ vẻ không vui.

Chu Minh Hạo khoanh tay rồi mỉm cười hờ hững.

“Rủa gì đâu, nếu con trai ông chọc phải người đó thật thì đừng nói là ông, cả nhà ông có tồn tại được nữa hay không cũng là cả một vấn đề đấy!”

“Tôi chỉ nói vậy thôi, ông muốn làm sao thì làm!”

Chu Minh Hạo biết chắc thằng mù mà Lưu Tông Tín nhắc đến chính là Sở Nam rồi!

Nếu không, ở cái đất Tân Hải này làm gì có ai dám đối đầu với nhà họ Lưu nữa?

Lưu Tông Tín à Lưu Tông Tín, ông đúng là chán sống rồi!

Không dưng lại chọc vào người đó.

Tự tạo nghiệt, không thể sống!

Thấy thái độ đó của Chu Minh Hạo, Lưu Tông Tín nhíu chặt hàng lông mày lại.

Ông ta thầm thấy rất nghi hoặc.

“Cũng được, để tôi đích thân đi xem sao! Chuyện hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ!”

Lưu Tông Tín bực tức đứng dậy, sau đó liếc Chu Minh Hạo một cái rồi quay người bỏ đi!

Núi Thiên Linh!

Thấy Thanh Vũ ngắt máy, Lưu Phong cắn răng đứng im tại chỗ, không nói gì.

Để hắn xem thằng mù này có bản lĩnh gì, mà đến nhà họ Lưu cũng dám coi thường.

Trần Hào đứng cách hắn không xa đã cúp máy từ lâu với gương mặt còn trắng hơn cả tờ giấy.

Mấy lần gã định lẻn đi, nhưng chân cứ như đã bị đổ bê tông.

Cuối cùng đành phải đứng chôn chân một chỗ chờ đợi.

Khoảng mười mấy phút sau, có một ông lão tóc hoa râm mệt mọc đi về phía núi Thiên Linh.

Người đó mặc bộ đồ màu xám trông khá cũ kỹ.

Gương mặt đầy những vết nhăn in hằn vẻ khổ cực và thật thà.

Chỉ đi bộ đường núi có mười mấy phút mà ông ấy thở hổn hển.

“Ông, ông ơi…”

Trông thấy ông lão đó, Trần Hào vội cúi đầu xuống, chỉ dám cất tiếng gọi nho nhỏ.

Nhưng ông lão không nhìn gã.

Mà đi thẳng tới chỗ Sở Nam rồi nhìn anh như thể để xác định thân phận.

Ông ấy thở dài một hơi với vẻ đầy hổ thẹn và bất đắc dĩ.

“Cậu Sở…”

Sở Nam chầm chậm quay lại, khoé miệng nhếch lên.

“Ông Trần, năm năm không gặp, ông vẫn khoẻ chứ!”