Chiến Thần Sở Bắc

Chương 15




Chương 33

Bệnh của con gái anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng những điều này, giờ này anh vẫn chưa thể nói ra.

“Em yên tâm, sẽ ổn thôi”!

Do dự một hồi, Sở Bắc mới nói ra câu này.

Lạc Tuyết liếc nhìn anh một cái, không nói gì và quay đầu đi.

Két!

Tiếng phanh thô bạo khiến cơ thể Lạc Tuyết cũng rung lắc theo.

Nếu Sở Bắc không kịp thời kéo cô, trán cô đã va vào ghế ngồi trước mặt.

“Có chuyện gì vậy?”

Lạc Tuyết giật mình, nhìn lên thì thấy trên con đường bốn làn rộng thênh thang không có lấy một chiếc xe.

Cũng không có đèn giao thông.

Nhưng chiếc taxi dừng lại đột ngột.

“Con đường phía trước đã bị phong tỏa, có lẽ chúng ta phải đi đường vòng!”, giọng nói bất lực của người tài xế vang lên từ trên ghế lái.

Lạc Tuyết chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng vài người đàn ông to lớn vạm vỡ mặc vest đen đã ập đến.

“Không thấy phía trước có thông báo sao? Đường này bị phong tỏa rồi, mau đi đi, mau đi đi!”

Mấy người đàn ông to lớn trông rất nổi loạn, họ không nói câu nào đã bắt đầu đuổi người.

“Bị phong tỏa? Sao lại phong tỏa? Chúng tôi thực sự có chuyện rất gấp, có thể cho chúng tôi qua trước được không?”

Nghe thấy bảo đường bị cấm, Lạc Tuyết rối lên.

Đây là con đường nhanh nhất để đến bệnh viện thành phố, nếu đi đường vòng thì nhanh nhất cũng phải mất một tiếng rưỡi.

Cô con gái vẫn đang nằm trong bệnh viện chờ mẹ đến cứu.

Dù chỉ hơn một phút nữa thôi, cô cũng không thể trì hoãn được nữa!

“Cho qua cho qua, qua cái rắm! Cô bị mù hay bị điếc hả? Không nhìn thấy cấm đường hay sao? Mau cút đi!”

Nhưng trước yêu cầu của Lạc Tuyết, đám đàn ông vạm vỡ đó không hề tỏ ra nao núng.

Ngược lại nói chuyện ngày càng khó nghe!

“Cho mấy người năm phút đồng hồ, mau cút đi!”

“Nếu không, ông đây sẽ đập nát xe ra đấy”.

“Đúng vậy, cũng không nhìn lại mình xem có thân phận gì. Hôm nay con đường này chỉ có cậu chủ Dương mới được đi, những người khác đừng mơ!”



Đám người đó mắng mỏ tía lia, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của họ.

Vừa hay có thể dùng từ cầm thú để hình dung họ.

Còn Lạc Tuyết thì vô cùng lo lắng, cô biết họ chắc chắn không phá lệ, cô không kìm được, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.