Chiến Thần Sở Bắc

Chương 135




Chương 153

“Được rồi, nói nhiều như vậy, chẳng phải là vì cậu muốn kiếm chút lợi lộc thôi sao?”

Lúc nói chuyện, Lý Hải Bắc lấy từ trong ví tiền một xấp tiền lớn, nhìn khoảng chừng một hai vạn.

Đứng từ phía xa, ném thẳng xuống chân Sở Bắc.

“Ông đây cả đời xem thường nhất là cái loại rác rưởi như cậu, cứ bám víu ở đây như chó chết vậy, chẳng phải là muốn tiền thôi sao?”

“Ông đây cái gì không có, nhưng tiền thì đầy! Cầm tiền rồi mau đi đi”.

“Nếu không, ông đây dùng tiền đập chết cậu!”

Lý Hải Bắc kiêu ngạo vênh váo, tự cho mình là thượng đế nhìn xuống chúng sinh.

Tiền, chính là chỗ dựa của ông ta.

Có tiền thì sai khiến đước cả ma quỷ, trước giờ câu không chỉ là nói ngoa!

“Đây, chính là lời giải thích của các ông sao!”

Sở Bắc nắm tay con gái, giọng điệu bình tĩnh.

Thậm chí bĩnh tĩnh đến mức không bình thường.

“Thôi vậy!”

Sở Bắc lắc đầu, như có chút tiếc nuối.

“Nói lý là chuyện của nhà Nho, còn tôi, dù sao cũng chỉ là kẻ lỗ mãng!”

Nói xong, cũng không quan tâm đến ba người trước mặt, lấy điện thoại ra bấm số của Thanh Vũ.

“Quan niệm giáo dục của nhà trẻ Hải Thiên hình như có hơi vặn vẹo, cô đưa người đến chỉnh lại đi!”

“Vâng, cậu chủ!”

Thanh Vũ không hỏi thêm, lập tức đồng ý.

Còn về việc dùng cách gì uốn nắn, thì cũng không nói rõ.

“Thuận tiện nói với Lý Hải Đông, nếu không muốn em trai ông ta chết, không muốn nhà họ Lý sụp đổ, thì tốt nhất giải thích đàng hoàng cho tôi!”

“Năm phút, quá giờ không đợi!”

Nói xong, Sở Bắc lập tức cúp máy, nắm tay con gái, đến chỗ đình nghỉ mát gần đó ngồi xuống.

Mắt nhìn phía xa, lạnh nhạt bình tĩnh.

“Một tên mù mà nói chuyện còn ra vẻ nho nhã, thùng rỗng kêu to, còn ra vẻ cái gì!”

Lý Hải Bắc vừa nghe đã không vui.

“Cậu thì là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên anh trai tôi? Còn muốn diệt nhà họ Lý tôi, đúng là nực cười”.

“Tổng giám đốc Lý, loại người này không thể để quen thói được, chuyện này giao cho tôi, cam đoan khiến ông hài lòng!

Hiệu trưởng Trương cười theo, nói xong thì nhìn Triệu Hà bên cạnh.

“Triệu Hà, còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi cái tên quê mùa này đi đi!”

“Nếu dám chống đối thì cứ đánh cho tôi!”

“Dạy dỗ tên mù này làm người thế nào! Sau này vị trí đội trưởng đội bảo vệ là của cậu rồi”.

“Thật sao? Cảm ơn hiệu trưởng Trương, cảm ơn tổng giám đốc Lý!”

Vẻ mặt Triệu Hà vui mừng, liên tục cúi đầu khom lưng.

Đến khi nhìn sang Sở Bắc, ánh mắt lập tức khó chịu.