Chiến Thần Sở Bắc

Chương 127




Chương 145

“Đừng nói ông không biết nhé?”

Hắn ta vừa dứt lời, đầu bên kia lập tức im lặng.

Dương Xuyên hơi nhíu mày, bởi vì hắn ta có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở hổn hển của Mạc Thư Vân.

Tiếng thở đầy vẻ sợ hãi.

“Cậu Dương, cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Đừng nhiều lời, trả lời tôi!”

Dương Xuyên đã không còn kiên nhẫn nói: “Có phải việc xảy ra hôm nay ở nhà họ La có liên quan đến tên Sở Bắc đó không?’

Thế nhưng vừa nghe đến hai chữ Sở Bắc.

Người đầu bên kia điện thoại như đang run rẩy, giọng nói im bặt lần nữa.

Bầu không khí trầm lắng khiến suy nghĩ của Dương Xuyên hơi loạn.

“Cậu Dương, có rất nhiều việc mà tôi không thể tiết lộ, cũng không dám tiết lộ”.

“Tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu, tốt nhất đừng dính vào chuyện này”.

“Có vài người, dù là nhà họ Dương cũng không thể chọc vào được”.

Trong lời nói của Mạc Thư Vân có sự sợ hãi và nghiêm túc.

Nói rồi ông ta không do dự mà cúp máy.

Cất điện thoại vào, Dương Xuyên nhíu chặt mày.

Không chọc vào nổi? Có ý gì đây?

Tân Hải nhỏ bé này còn có người mà tôi không chọc vào nổi à?

Chẳng lẽ não của Mạc Thư Vân có vấn đề? Ăn nói bậy bạ?

“Thiếu chủ, bây giờ phải làm sao? Có cần thuộc hạ đi giải quyết tên Sở Bắc đó không?”

Tâm phúc nhìn thấu Dương Xuyên đang do dự, lập tức nói.

Dương Xuyên ngước mắt nhìn hắn đột nhiên bật cười.

“Hơ, tôi ngược lại khá tò mò, một tên mù thì có thể có năng lực gì”.

“Chẳng phải vợ hắn đang làm việc ở công ty nhà họ Lạc sao? Tôi muốn đích thân đến gặp cô ta”.

Chuyện này…

Tâm phúc ngây người.

“Thiếu chủ, chỉ sợ không ổn lắm, dù sao chuyến đi này của chúng ta…”

“Được rồi, không cần cậu nhắc tôi”.

Dương Xuyên xua tay, ánh mắt thêm phần nghiêm nghị.

“Hừ, ông già Chu Minh Hạo đó lại chấm dứt thỏa thuận bằng miệng với nhà họ Dương chỉ vì muốn ra uy với tôi, tuyển dụng công khai gì đó?”

“Hừ, đã thế thì tôi sẽ cho ông ta thấy cái gì gọi là khả năng tuyệt đối”.

“Nói với những người khác, điều động tất cả tiền vốn lưu động có thể sử dụng được, bốn ngày sau tôi muốn chèn ép mặt mũi của Chu Minh Hạo và Tân Hải xuống đất, hung hăng chà xát nó”.