Chiến Thần Phục Thù

Chương 99




Trần Nguyên nói: “Cậu ta biết, tôi đã nhắc đến tên của sư huynh Trần mấy lần rồi, hy vọng có thể làm cậu ta biết khó mà lui nhưng cậu ta không hề nể mặt gì”.

Trần Tử Long tức giận: “Hay cho một tên Lăng Khôi, thế mà lại xem thường Boxing Trần Thị, tôi thấy cậu ta chán sống rồi”.

Trần Nguyên khẽ thở phào: “Xin sư huynh Trần làm chủ cho tôi”.

Trần Tử Long nói: “Còn mấy ngày nữa là đến đại hội Công hội quyền anh mỗi năm một lần rồi, tôi sẽ viết một thiệp mời, sau đó đích thân cậu đưa cho cậu ta”.

Lúc Lăng Khôi về đến nhà hàng Á Vận thì trời đã tối.

Tô Duệ Hân thật quá đáng, để một mình đi bộ mười mấy kilomet.

Nếu là người bình thường đi bộ đường núi xa như vậy chỉ sợ chân đã sưng lên rồi, nhưng Lăng Khôi khác với người thường, tất nhiên đã quen.

Thói quen cô độc một mình, cũng quen với cô đơn.

Lăng Khôi tắm rửa sơ qua, sau đó đi ngủ.

Những lời Tô Duệ Hân nói cứ mãi vang vọng trong đầu Lăng Khôi hồi lâu, liên tiếp mấy ngày sau Lăng Khôi cứ chìm trong tâm sự nặng nề. Nhưng sau khi thấy Tô Duệ Hân đã ổn định lại cảm xúc, lần nữa chú tâm vào công việc đầu tư, Lăng Khôi cũng nhẹ lòng hẳn.

Điều Lăng Khôi lo lắng nhất là Tô Duệ Hân không chịu nổi nỗi ấm ức này, đè nén nhẫn nhịn thì không tốt.

Mỗi lần tan tầm, dù Tô Duệ Hân đi ngang qua phòng bảo vệ, Lăng Khôi đứng ở cửa phòng bảo vệ nhìn cô thì cô vẫn không hề liếc nhìn Lăng Khôi dù chỉ một cái.

Cứ như một người xa lạ.

Điều này khiến Lăng Khôi rất đau lòng.

Hôm nay lúc tam tầm, Lý Kiến ma xui quỷ khiến lấy hai tấm vé vào cửa màu đỏ đưa cho Lăng Khôi: “Anh Lăng, tối nay có một trận đấu boxing ngầm, khó khăn lắm tôi mới lấy được vé, anh có muốn đi xem cùng không?”

Lăng Khôi nhìn tấm vé, trên đó ghi: Trần Tử Long – võ sĩ quyền anh bạch kim hai sao của Boxing Trần Thị đối đầu với Tỉnh Thượng Xuân - võ sĩ quyền anh bạch kim hai sao của Boxing Ngô Lâm.

Bốn mươi lăm tệ một vé.

Còn là chỗ thông thường nhất.

Giá rất đắt.

Người bình thường không mua nổi loại vé này.

Nghe giọng điệu của Lý Kiến có vẻ rất khó kiếm được vé.

“Sức ảnh hưởng của trận đấu boxing ngầm ở thành phố Trung Hải lớn vậy sao?”, Lăng Khôi rất tò mò.

Lý Kiến nói: “Nhiều năm nay, thế lực sàn đấu ngầm ở Trung Hải rất lớn, nhất là mấy năm gần đây, sàn đấu ngầm ở Trung Hải cực kỳ phát triển. Bây giờ rất nhiều người trong giới thượng lưu thích đến xem đấu boxing ngầm, vì đó là trận đấu rất nảy lửa, cực kỳ kích thích”.

“Người thích xem thì cực kỳ thích người không thích xem có thể không có cơ hội bước vào giới này. Sàn đấu ngầm đúng như tên gọi của nó chính là không công khai”, Lý Kiến giải thích: “Tôi từng xem mấy trận đấu, vô cùng hay, nhưng trận quyết đấu giữa các tay đấm bạch kim một năm cũng khó gặp được mấy lần, trước đây tôi cũng chưa từng xem”.

Lăng Khôi gật đầu: “Nếu đã vậy, thế tối nay tôi đi xem với cậu”.

Tất nhiên Lăng Khôi đã từng xem trận đấu boxing ngầm, thậm chí trước đây anh từng là người trên sàn đấu, xác suất thắng cũng không tệ. Cảnh tượng liếm máu trên lưỡi dao khiến mạch máu của con người như bị kích thích.

Đó là nguồn hưng phấn của đàn ông.

Nhưng từ ba năm nay sau khi đến Trung Hải, Lăng Khôi không bước vào sàn đấu ngầm nữa.

Mâu thuẫn với Boxing Trần Thị xem như một sự ngẫu nhiên.

Bây giờ lại có cơ hội đi xem một trận đấu của võ sĩ bạch kim, Lăng Khôi cũng muốn đi xem, coi như là thư giãn.

Lý Kiến vui mừng nói: “Được chứ, lát nữa tan làm rồi chúng ta đi qua đó luôn, không chừng còn có thể tìm được vị trí tốt”.

Sau khi tan làm, Lăng Khôi lái chiếc Chevrolet đi đến sàn đấu ngầm với Lý Kiến.

Qua lời kể của Lý Kiến, Lăng Khôi hiểu khá rõ về tình hình của sàn đấu ngầm ở thành phố Trung Hải.

Trận quyết đấu của tay đấm bình thường liên quan đến sự thắng thua và vinh dự của đôi bên.

Nhưng trận chiến giữa các võ sĩ quyền anh thể hiện một ý nghĩa khác nhau. Hễ gọi là cao thủ võ sĩ quyền anh thì mọi động tác của người đó đều đại diện cho vinh quang của phòng tập boxing đằng sau người đó.

Cuộc đụng độ giữa các võ sĩ bạch kim thực chất là những cuộc đụng độ giữa các phòng tập boxing, mỗi trận đấu đều có sức ảnh hưởng rất lớn.

Lần này, cuộc đọ sức của Trần Tử Long và Tỉnh Thượng Xuân liên quan đến vinh dự của phòng tập Boxing Trần Thị và phòng tập Boxing Ngô Lâm nên thu hút rất nhiều người đến xem.

Đây là trận đấu boxing rất lớn.

Cần phải kiểm tra nghiêm ngặt trước khi vào cửa, không thể mang điện thoại hay bất kỳ thiết bị liên lạc nào vào, không được phép mang máy ghi âm, máy quay vào trong.

Sàn đấu ngầm đúng như tên gọi, chính là một sự tồn tại không công khai.

Mặc dù hai người Lăng Khôi đến rất sớm nhưng bên trong đã chật kín người, họ phải xếp hàng dài chờ một lúc mới vào trong được.

“Haizz, mấy chỗ gần phía trước đều bị chiếm mất rồi”, Lý Kiến rất thất vọng, hết cách đành phải kéo Lăng Khôi ngồi xuống vị trí ở giữa.

Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu mà đã có hơn mấy nghìn người lần lượt vào sàn đấu, nhiều người còn đeo khẩu trang, chắc là muốn che giấu thân phận của mình. Thật ra rất nhiều người trong giới thượng lưu đều thích xem mấy trận đấu kích thích như vậy, mà lại vướng mắc về thân phận, đành phải che mặt mình lại.

Đúng lúc này, một người đi đến cạnh Lăng Khôi: “Không ngờ cậu cũng đến đây”.

Lăng Khôi nhìn cụ ta: “Lục Hải Siêu”.

Lục Hải Siêu kính cẩn nói: “Cậu Trần cũng đến, chi bằng theo tôi đến phòng VIP xem nhé?”

“Cũng được”, Lăng Khôi cũng không thích nơi ồn ào cho lắm, anh chào tạm biệt Lý Kiến rồi bèn đi theo Lục Hải Siêu đến phòng VIP. Trần Lâm đã đứng dậy: “Cậu Trần, cậu đến rồi, mời ngồi”.

Sau khi ngồi vào chỗ, Lăng Khôi nhìn xuống từ cửa sổ tầng hai, có thể nhìn rõ mọi hành động trên sàn đấu ở khoảng cách gần.

Đúng là một tầm nhìn thưởng thức trận đấu khá tốt.

Người có tiền đúng là biết hưởng thụ.

Trần Lâm vừa rót trà cho Lăng Khôi vừa nói: “Không ngờ cậu Lăng cũng thích xem đấu boxing ngầm. Không giấu gì cậu, tối nay Tỉnh Thượng Xuân đấu với Trần Tử Long đó là người của tôi”.

Lăng Khôi khá hiếu kỳ: “Người của ông?”

Trần Lâm nói: “Đúng vậy, tôi mua lại Boxing Ngô Lâm không lâu, Tỉnh Thượng Xuân là tay đấm giỏi nhất của Boxing Ngô Lâm. Lần này tôi và Hàn Thiên Hào có tranh chấp đất đai, hai bên cứ giằng co mãi, thế nên mới dùng trận đấu boxing bạch kim này để định đoạt. Nếu Boxing Ngô Lâm của chúng tôi thắng, tôi có thể thuận thế giành được mảnh đất thương mại nóng bỏng tay ở quận Ngô Giang, nếu Tỉnh Thượng Xuân thua thì tôi không có duyên với mảnh đất này”.

Lăng Khôi nhíu mày: “Hàn Thiên Hào không phải đang làm bên y dược sao? Sao lại chạy đến tranh đấu giá đất rồi?”

Trần Lâm đưa mắt ra hiệu cho Lục Hải Siêu, cụ ta mở bản đồ quận Ngô Giang ra, khu vực thương mại ở vị trí trung tâm nhất được khoanh lại bằng một vòng tròn màu đỏ.

Trần Lâm chỉ vào vòng màu đỏ đó nói: “Chính là mảnh đất này, quận Ngô Giang muốn quy hoạch một bệnh viện đa khoa hạng ba ở đây, nâng cao trình độ y tế của quận Ngô Giang. Tập đoàn Hàn Thị là tập đoàn y dược lớn nhất thành phố Trung Hải dĩ nhiên cũng muốn có miếng đất này”.

Lăng Khôi đã hiểu ra.

Thì ra tập đoàn Hàn Thị muốn mở bệnh viện đa khoa hạng ba ở đây.

Lục Hải Siêu nói: “Ngoài tập đoàn Hàn Thị ra, còn có mấy tập đoàn y dược lớn ở thành phố Trung Hải cũng muốn tham gia đấu giá, nhà họ Tô cũng vậy”.

Trần Lâm nói: “Nhưng tôi nghĩ chỉ có cô Tô Duệ Hân mới chú tâm làm về mảng y dược, tôi muốn mua lại miếng đất này tặng cho cô Tô, để cô ấy mở rộng và phát triển bệnh viện Bình An”.

Ông ta vừa dứt lời, Lăng Khôi sửng sốt.

Ra tay cũng hào phóng thật.